Chương 1 - Cuộc Đời Nữ Tử Trấn Quốc Công
Ta vô tình lên giường với tử địch.
Hắn khí thế ngất trời lùng tìm hung thủ, còn ta thì thảnh thơi thoát thân, an dưỡng thai nhi.
Ba năm sau, ta đem tiểu hài tử đặt nơi cửa phủ An Quốc công.
Bất đắc dĩ mà thôi.
Tạ Tuấn – kẻ phàm ăn tục uống – ăn đến mức khiến ta ngay cả tiền vào thanh lâu cũng chẳng còn.
Khi ta đang trái ôm phải ấp, hưởng lạc vui vầy, thì Phó Chính Sơ một cước đá tung cửa.
Mắt hắn đỏ ngầu, giận dữ quát: “Tạ Hoài Trúc! Ngươi vứt chồng bỏ con! Vô ân bạc nghĩa! Lật lọng nuốt lời!”
Ta chỉ mong có thể độn thổ thoát thân. Giữ giọng nhỏ thôi, há lại là chuyện vinh quang chi?
1
Ta là đích tử duy nhất của Trấn Quốc công, lại là kẻ nổi danh ăn chơi khét tiếng, cùng An Quốc công được xưng là “Kinh thành song hung”.
Hung ở đây, là ám chỉ loại tiểu oa nhi chuyên gây rối.
Hôm kia lén sờ cơ bụng Thái tử. Hôm qua lại lén sờ cơ bụng Nhị hoàng tử.
Hôm nay tiếp tục sờ đến cơ bụng Tam hoàng tử.
Nhân hữu thất thủ, mã hữu thất đề. Khi ta đang mải mê “khảo sát” Tam hoàng tử, hoàn toàn không hay hiểm họa cận kề.
“Tạ Hoài Trúc! Ngươi lòng dạ bất nhất! Vô tình bạc nghĩa! Dụ dỗ rồi ruồng bỏ!”
Một tiếng hét của Phó Chính Sơ – An Quốc công – khiến ta thân bại danh liệt.
Ba vị hoàng tử đều cư ngụ cùng một khu, nghe tiếng động liền nối nhau kéo đến.
Thái tử nói: “Thế tử Tạ, cô không khiến ngươi vừa lòng ư?”
Nhị hoàng tử nói: “Thế tử Tạ, cô không khiến ngươi vừa lòng ư?”
Tam hoàng tử cũng nói: “Thế tử Tạ, cô không khiến ngươi vừa lòng ư?”
Ta vốn quen uyển chuyển đối nhân xử thế, không dám đắc tội bất kỳ ai.
“Vừa lòng, tại hạ đều rất vừa lòng.”
Không ngờ, chẳng có ai vừa lòng với đáp án ấy.
Tin đồn ta tư thông với ba vị hoàng tử chẳng mấy chốc liền truyền khắp ngõ lớn ngách nhỏ.
Thế lực của mẫu tộc ba vị hoàng tử thay phiên dâng tấu, buộc tội ta làm loạn cung đình, khinh nhờn hoàng uy, nên bị tước bỏ danh hiệu, giáng làm thứ dân.
Hoàng thượng giận dữ, hạ chỉ đày ta ra Tây Bắc, khởi đầu từ chức Bách phu trưởng, không có thánh chỉ thì không được hồi kinh.
Ta không biện giải nửa lời.
Dù sao, ba lần leo tường vào vườn nhà người, thật chẳng phải chuyện vinh hiển.
Chỉ là, các hoàng tử lại lần lượt vì ta mà… đổ thêm dầu vào lửa.
Thái tử rằng: “Thần và Thế tử Tạ chỉ là trêu đùa mà thôi.”
Nhị hoàng tử cũng rằng: “Thần và Thế tử Tạ chỉ là trêu đùa mà thôi.”
Tam hoàng tử cũng không khác: “Thần và Thế tử Tạ chỉ là trêu đùa mà thôi.”
Hoàng thượng giận càng thêm giận, hạ chỉ ngày mai lập tức khởi hành, không được làm lỡ quân cơ.
Câm nín.
Ngày nay quốc thái dân an, lấy đâu ra quân cơ?
2
Đêm ấy, ta uống rượu tiêu sầu nơi Minh Nguyệt lâu.
Hối hận không ra tay sớm, cân nhắc lựa chọn suốt ba tháng, rốt cuộc chẳng ai động tới.
Ta có tội gì chứ?
Chẳng qua chỉ muốn lưu lại huyết mạch cho phủ Trấn Quốc công mà thôi.
Thuở xưa, lão An Quốc công và phụ thân ta nơi quân doanh thường không hợp nhau.
Từ chuyện lớn như ai thắng trận hôm đó, đến chuyện nhỏ như trại ai tắt đèn trước, hai người đều phải tranh cao thấp cho bằng được.
Về sau, lão An Quốc công tử trận nơi sa trường, được hoàng thượng truy phong làm An Quốc công.
Phó Chính Sơ khi ấy còn đỏ hỏn, may mắn kế thừa tước vị, trở thành vị Quốc công trẻ nhất trong sử triều ta.
Phụ thân ta khi ấy hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lúc bấy giờ, chiến sự Tây Bắc cấp bách, cái chết đột ngột của lão An Quốc công khiến cả đại doanh tràn ngập tang thương.
Phụ thân không dám chắc mình còn sống tới lúc ta sinh ra, liền cho người hộ tống mẫu thân hồi kinh an thai, lại còn ngàn vạn dặn dò phải tuyên bố với bên ngoài rằng ta là nam hài.
Hắn nghĩ rằng, chỉ cần bản thân tử trận nơi sa trường, thì ta cũng có thể như Phó Chính Sơ, lấy phúc âm từ phụ thân mà hưởng phú quý, không ai dám khi dễ thân phận con cháu liệt sĩ, còn mẫu thân ta cũng có thể sống đời vinh hoa lụa là.
May thay, phụ thân ta mệnh lớn, chẳng những không chết, mà còn được phong làm Quốc công đứng đầu chư hầu.
Chỉ khổ thân ta – một nữ nhi – bị ép cải trang làm nam tử suốt mười bảy năm dài.
Vì cớ gì ư?
Mẫu thân ta trên đường về kinh đã sinh non, trong đêm cho người phi báo tám trăm dặm, loan tin rằng mình hạ sinh một nam nhi.
Tội khi quân, há chẳng phải chém đầu hay sao?
Thuở nhỏ, ngày nào ta cũng thắc mắc hỏi cha mẹ:
“Vì sao con chẳng thể mặc váy đẹp như bao cô nương khác?”
Phụ mẫu ta chột dạ, liền vẽ bánh vẽ cho ta ăn, bảo rằng:
“Đợi khi nào sinh thêm đệ đệ, con sẽ được hoàn lại thân phận nữ nhi.”
Ta ngửa mặt trông trăng, khẩn cầu sao trời, đợi hoài đợi mãi, mà đệ đệ vẫn chẳng thấy đâu.
Mẫu thân ta ngập ngừng rằng:
“Phụ thân con, tuổi… đã xế chiều…”
3
Nói xằng!
Phụ thân ta thân thể tráng kiện, mỗi đêm đều cùng mẫu thân tranh cao thấp đến quá canh 3
Mẫu thân lại ngập ngừng:
“Phụ thân con… từng bị thương…”
Thôi được.
Dẫu sao cũng là vì cái nhà này mà người gánh chịu không ít.
Lâu dần, phụ mẫu đem hy vọng gửi nơi thân ta, khuyên nhủ ta sớm vì phủ Trấn Quốc công mà khai chi tán diệp.