Chương 1 - Cuộc Đời Không Như Mơ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Bạn gái mới của Lâm Dự Bạch rõ ràng là chẳng biết điều, vậy mà dám vác mặt đến tận cổng nhà trẻ để “ép cung”.

“Bà Lâm người không được yêu mới là tiểu tam.”

Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt — đẹp thì đẹp đấy, nhưng ngốc đến mức khiến người ta muốn phát khóc vì thương hại — mà chỉ biết nở một nụ cười đầy “tình thương mến thương”.

Cười chết mất, tôi cần quái gì tình yêu của anh ta chứ?

Cuộc sống mỗi tháng có tiền đều đặn chuyển về tài khoản, chẳng phải hầu hạ đàn ông, thoải mái thế này thì còn gì bằng!

1

“Đúng là một con bé xinh đẹp nhưng ngốc hết phần thiên hạ.”

Tôi bật cười thành tiếng, chẳng buồn che giấu lời châm chọc.

Con gái tôi — đã học lớp mẫu giáo lớn — từ đầu đến chân đánh giá người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt kia. Khi đi ngang qua con bé còn thở dài một hơi, giọng non nớt vang lên rõ ràng:

“Con thấy gu của ba Lâm bây giờ càng ngày càng… quê mùa.”

Một nhát đánh thẳng vào tim. Cô ả bị nói đến mức mắt đỏ hoe.

Thật là “đáng thương” đến mức khiến tôi cảm động… rồi lập tức đảo mắt.

Lên xe, Lâm Thư Nhiên đặt chiếc cặp nhỏ sang một bên, khoanh tay nhìn tôi:

“Mẹ, khi nào mẹ ly hôn với ba Lâm vậy?”

“Ơ, con lại mong mẹ ly hôn à? Không sợ người ta chê con là đứa không có cha sao?”

Tôi vừa lái xe vừa liếc con bé qua gương chiếu hậu.

“Có khác gì bây giờ đâu? Giờ ba ấy cũng gần như con số không mà.”

“Cũng đúng.” Tôi gật đầu tán thành.

“Với lại mẹ nghĩ đi, mẹ còn trẻ, xinh đẹp. Con sắp vào tiểu học rồi. Hai mẹ con mình chẳng cần cái ông ba hữu danh vô thực đó, sống vẫn tốt mà.”

“Đúng là tốt thật, nhưng… mẹ hơi tiếc.”

Khuôn mặt tròn xoe, mềm mại của con bé lập tức hiện lên biểu cảm như thể vừa nhìn thấy ma:

“Mẹ tiếc cái gì ở ông ấy? Một năm ông ấy ở bên mình được ba ngày là nhiều lắm rồi.”

“Phì… Mẹ tiếc tiền chứ tiếc gì.”

Tôi nhanh chóng cúi xuống hôn một cái vào má con bé — căng mịn, mềm mượt, đúng kiểu muốn cắn một cái.

Con bé bĩu môi, ngồi lại ngay ngắn:

“Cũng đúng. Ông ấy tuy nuôi cả đống ‘cô dì nhỏ’ bên ngoài, nhưng với hai mẹ con mình vẫn rộng rãi.”

“Đấy! Mẹ đây, một tháng giỏi lắm kiếm được hai mươi ngàn. Ba Lâm tuy không chung thủy, nhưng anh ta hào phóng. Trên đời kiếm đâu ra ‘ông bố điện toán đám mây’ nào mỗi tháng đều đặn chuyển tiền như thế?”

Tôi đánh lái, dừng xe trước một căn nhà nhỏ tràn ngập sắc hoa.

Bước xuống, tôi đón lấy cặp sách của con bé, nắm bàn tay mềm mại ấy.

“Nhưng mẹ, mẹ không buồn sao?”

Con bé dừng lại, ngước đôi mắt đen láy nhìn tôi đầy nghiêm túc.

Tôi khụy gối xuống, nhìn thẳng vào con, giọng vừa dịu dàng vừa chắc nịch:

“Thư Nhiên, buồn chỉ khi con để tâm. Mẹ quan tâm, ngoài bản thân mẹ, chỉ còn con thôi.”

Con bé “chụt” một cái lên má tôi, rồi tung tăng chạy vào nhà.

Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ấy, tôi khẽ thở ra một hơi.

Ánh hoàng hôn phủ lên bụi hồng trong vườn một màu vàng óng.

Chợt, tôi lại nhớ đến khoảnh khắc lần đầu gặp Lâm Dự Bạch…

Cuộc hôn nhân giữa tôi và Lâm Dự Bạch giống hệt câu chuyện Lọ Lem – Hoàng tử mà người ta thường kể với đầy sự ngưỡng mộ.

Khi ấy tôi còn trẻ, xinh đẹp, học vấn đầy mình, là “nữ thần học bá” có tiếng ở Đại học Hải Tân.

Còn Lâm Dự Bạch là thiếu gia của Tập đoàn Xương Minh – một nhân vật quyền lực ở thành phố Lộc Hải.

Chúng tôi gặp nhau trong một buổi tọa đàm chia sẻ kinh nghiệm. Anh xuất hiện với tư cách cựu sinh viên xuất sắc của Đại học Hải Tân, còn tôi là người dẫn chương trình hôm ấy.

Từ đó, Lâm Dự Bạch bắt đầu theo đuổi tôi một cách mạnh mẽ. Nhưng tôi luôn lịch sự, khéo léo từ chối.

Bởi ngay từ đầu, tôi đã hiểu rất rõ — thứ duy nhất tôi có thể đem ra “đặt lên bàn” chính là vẻ ngoài không tầm thường này.

Với người như anh, sự quan tâm dành cho tôi cũng chỉ là vì chút hứng thú nhất thời.

Cuộc đời vốn đầy kịch tính. Trước khi đưa bạn bước vào một biển hoa hồng rực rỡ, nó luôn bắt bạn đi qua một con đường đầy gai nhọn.

Vừa rồi tôi nói mình là “Lọ Lem” — mẹ bệnh tật, cha mất sớm, gia đình tan vỡ… nhưng tôi thì không. Ngược lại, tôi sống kiên cường như cỏ dại.

Từ khi vào đại học, học bổng hàng năm đủ để tôi trang trải học phí và sinh hoạt phí. Ngoài giờ học, tôi viết tiểu thuyết kiếm thêm chút tiền tiêu vặt.

Năm nào đến sinh nhật mẹ, tôi cũng để dành được một khoản nhỏ làm quà. Bao năm nương tựa nhau, tôi hiểu rõ hơn ai hết — tiền thiết thực hơn bất kỳ món quà phù phiếm nào.

Nhưng đến năm hai, kịch tính ập đến — mẹ tôi bị chẩn đoán ung thư gan, cần ghép gan gấp, chi phí ít nhất 300 ngàn.

Khi biết bệnh tình, mẹ quyết định từ bỏ điều trị.

“Vi Vi, thôi đừng chữa nữa. Mẹ vốn chẳng có gì cho con, chẳng thể để lúc chết còn để lại cho con một đống nợ…”

Tôi đã lâu không khóc. Hôm ấy, sau khi cúp máy, tôi nằm trên giường ký túc xá, lặng lẽ khóc rất lâu.

Đúng lúc đó, Lâm Dự Bạch lại gọi rủ tôi đi ăn. Lần này, tôi không từ chối.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)