Chương 7 - Cuộc Đời Không Có Anh

Còn Giang Nhã Hân thì đang ngấu nghiến đống đồ ăn vặt tôi mua.

Mấy thứ đồ ăn rác rưởi này, trước giờ họ đều không đụng tới.

Giang Thần lúng túng đặt gói mì xuống:

“Anh với Nhã Hân thấy khát nên xuống lấy nước uống.”

Giang Nhã Hân còn dính cả kem trên miệng, nghiêm túc gật đầu.

Tôi không nói gì, đi thẳng vào bếp đóng cửa sổ lại.

Giang Thần đột nhiên lên tiếng:

“Trân Trân, chúng ta nói chuyện được không?”

Giang Nhã Hân hiểu chuyện, ôm đồ ăn lặng lẽ lên lầu.

“Trân Trân, mình đừng giận nhau nữa được không? Em còn nhớ anh bị dị ứng, điều đó chứng tỏ em vẫn quan tâm đến anh, đúng không?”

Tôi không hiểu anh ta đang thử dò điều gì, muốn xác nhận điều gì.

Những điều nên nói tôi đều đã nói rõ.

Tôi bình tĩnh đáp:

“Tôi đúng là còn nhớ anh bị dị ứng, nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Dù là người xa lạ, tôi cũng sẽ làm như vậy thôi.”

Giang Thần lại bật cười:

“Trân Trân, em đang lừa mình đấy. Em biết rõ nấu như thế nào sẽ ngon hơn, nhưng lại cố tình nấu nhạt như vậy, chẳng phải là đang giận dỗi anh sao?”

Tôi không biết trong cái thế giới của Giang Thần, phải chăng ai cũng phải xoay quanh anh ta mà sống.

Cho nên anh ta mới luôn tự tin như thế.

Nhưng tôi thật sự không cố ý, chỉ là… tôi không muốn tốn công để lấy lòng nữa.

“Giang Thần, tôi không hận anh, thật đấy. Có lẽ đã từng oán trách, nhưng chuyện đó đã qua ba năm rồi.

Chúng ta vốn không hợp. Những món anh bị dị ứng lại chính là những món tôi thích. Chúng ta cùng ngồi trên một bàn ăn, luôn có một người phải chịu thiệt thòi. Mà tôi thì không muốn thiệt thòi bản thân thêm nữa.”

Giang Thần đứng sững, nhìn theo bóng tôi khuất dần trong im lặng.

12

Giang Thần liên tục dời ngày trả phòng. Cuối cùng anh ta chuyển hẳn tiền thuê một tháng.

Anh nói ngày thường không có thời gian ở bên Giang Nhã Hân, giờ nghỉ hè phải bù đắp cho con bé.

Nhưng buổi sáng sau khi tập thể dục xong, anh ta chỉ ở trong phòng làm việc.

Thỉnh thoảng sáng sớm đã lái xe đi, đến tận tối mới về.

Giang Nhã Hân ngoài việc làm bài và học online, thỉnh thoảng ra sân chơi với Bối Bối, hoặc tìm mấy bạn nhỏ trong làng.

Còn chuyện ăn uống, Giang Thần chẳng còn kén chọn như trước.

Cơm tôi nấu, anh ta ăn sạch sẽ.

Canh tôi nấu, anh ta uống không còn giọt.

Ngay cả Giang Nhã Hân cũng vậy.

Rồi homestay lại đón khách mới — một cô gái hiện đại, phong cách nổi bật, vừa về nước không lâu.

Cô ấy tên là Lucy.

Lucy tự tin, phóng khoáng, ăn mặc thời thượng.

Vừa đến đã khiến cả làng chài xôn xao.

Buổi sáng tôi ra chợ mua đồ, Giang Nhã Hân thường dắt chó đi cùng.

Thỉnh thoảng sẽ chạm mặt Lucy.

Cô ấy luôn tươi cười chào hỏi, nhưng Giang Nhã Hân lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy cảnh giác.

“Mẹ ơi, con không thích cô ta.”

Tôi ngạc nhiên — rõ ràng Lucy rất giống Hứa Tử Như.

Dù một người dịu dàng, một người bốc lửa,

Nhưng từ trong ra ngoài, họ đều tỏa ra sự tự tin.

Khiến người khác cảm thấy tự ti.

Nhưng tôi thì không còn như trước nữa.

Tôi không còn mặc cảm, mà bắt đầu bị họ hấp dẫn.

Chuyện bắt đầu thay đổi vào ngày thứ ba kể từ khi Lucy đến.

Trên bàn ăn, cô ta khoác vai Giang Thần, giọng điệu đầy ẩn ý:

“Ngày mai anh có muốn ra đường ven biển xem em đua xe không? Phí hướng dẫn viên là anh đó.”

Giang Thần vui vẻ đồng ý ngay.

Giang Nhã Hân khẽ kéo tay tôi, tôi chỉ mỉm cười, không nói gì.

Nhưng con bé lại quay sang Giang Thần nói lớn:

“Ba ơi, ba đi chơi với cô Lucy rồi, con với mẹ thì sao?”

Trong mắt Lucy thoáng hiện vẻ sững sờ, cô quay sang nhìn Giang Thần đầy khó hiểu.

Giang Thần mỉm cười trấn an cô, rồi kiên nhẫn giải thích:

“Ba mẹ đã ly hôn rồi. Là con muốn đến đây thăm mẹ, ba không yên tâm nên đi theo. Nhã Hân, ngày mai con cứ ở lại với mẹ nhé.”

Nói rồi anh ta liếc sang nhìn tôi.

Giang Nhã Hân lại nói:

“Không, con muốn đi với ba và cô Lucy.”

Ban đầu Lucy đặt phòng hai tuần, nhưng đến ngày thứ bảy thì cô ấy bảo muốn trả phòng.

Tôi hỏi lý do, có phải chỗ tôi có gì khiến cô không hài lòng không.

Cô ấy nói homestay rất ổn, chỉ là… cô không thể ở lại đây được nữa.

Tôi không hiểu ý cô là gì, nhưng cũng không hỏi thêm.

Lúc làm thủ tục, tôi hỏi cô ấy định đi đâu tiếp theo.

Cô chỉ đại về một hướng.

Tôi cười nhắc:

“Hướng đó là biển đấy.”

Cô hơi sững lại, rồi bật cười:

“Vậy thì đi thuyền ngắm bình minh trên biển.”

Báo cáo