Chương 10 - Cuộc Đời Khó Khăn Của Một Đứa Trẻ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cậu cúi đầu với tôi một cái, rồi chậm rãi quay người bước đi.

Gió chiều lướt qua bóng dáng cô độc của cậu ta kéo dài lê thê trên mặt đất.

“Trời sẽ giao sứ mệnh lớn lao cho một người, ắt sẽ khiến họ trải qua gian khổ để rèn giũa ý chí.”

Tôi bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.

Lâm Dự Sơn đang nhìn tôi chằm chằm: “Bài văn này, con hẳn đã thuộc làu làu. Dù con phát hiện ra điều gì, cũng không có lập trường để oán hận ta. Là cha của con, ta không thẹn với lương tâm.”

Không thẹn với lương tâm?

Làm sao ông ta có thể thản nhiên thốt ra bốn chữ đó?

Lẽ ra tôi phải sớm nghi ngờ rồi chứ—một đứa con nhà giàu như Trần Mục Châu, sao lại “tình cờ” xuất hiện ở trạm thu mua phế liệu ngoại ô, đúng lúc bắt gặp tôi đi bán ve chai?

Sao cậu ta lại tỏ ra căm ghét tôi đến vậy, dù trước đó chưa từng có giao tiếp gì?

Sao cứ “trùng hợp” học cùng trường, từ cấp hai đến cấp ba, để tiếp tục chèn ép tôi?

Nếu đây là thứ mà Lâm Dự Sơn gọi là “sự rèn luyện và đầu tư”, thì tôi làm sao có thể tiếp tục làm một đứa con gái ngoan ngoãn?

Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta, khẽ lắc đầu: “Không. Ông không xứng làm cha.”

Ông ta cười khẩy: “Đừng nói quá sớm. Sẽ có ngày con phải cầu xin ta.”

“Tuyệt đối sẽ không có ngày đó.”

19

Bầu trời Bắc Kinh âm u, những con người xa lạ từ khắp nơi đổ về, lấp đầy cuộc sống đại học hoàn toàn mới.

Chưa đầy vài ngày sau khi khai giảng, Tống Cẩn gặp chuyện.

Bố mẹ cô ấy không biết bằng cách nào đã tìm được cô, vội vã chạy đến trường, đòi cho cô nghỉ học.

Hai vợ chồng phối hợp nhịp nhàng, làm loạn dưới ký túc xá không chút e ngại.

Tôi nắm lấy tay Tống Cẩn: “Bình tĩnh, đừng để họ đánh gục cậu.”

Ánh mắt cô ấy kiên định, nhìn tôi: “Mình đã phát triển một phần mềm, nhưng còn chưa hoàn thiện. Mình sẽ đối phó với bố mẹ. Còn cậu—giúp mình tối ưu phần mềm đó, được chứ?”

“Cậu giống hệt một NPC trong game đấy.” Tôi đảo mắt, “Cứ giao cho mình.”

Tôi mất ba tháng tập hợp một đội ngũ, biến phần mềm sơ khai đó thành một sản phẩm hoàn chỉnh.

Trong thời gian ấy, Tống Cẩn đã dùng 500.000 tệ mua lại tự do của chính mình.

Chỉ là… hiện giờ cô ấy nghèo rớt mồng tơi.

“Người nhà muốn gả mình đi lấy 500.000 tệ tiền thách cưới. Mình hứa trong hai năm sẽ trả đủ cả gốc lẫn lãi, rồi tuyệt giao với họ mãi mãi.”

Tống Cẩn nói với giọng nhẹ tênh, như thể đang kể chuyện người khác.

Tôi chợt nhớ đến tấm thẻ đen mà Lâm Dự Sơn từng đưa cho tôi.

Cuối cùng cũng có thể dùng đến rồi.

Tôi vội vàng đến ngân hàng, nhưng lại phát hiện tấm thẻ ấy đã bị khóa.

Ông ta sớm đã liệu trước tình huống này, chờ tôi cúi đầu nhận sai.

Nhưng tôi có làm gì sai đâu, tại sao phải nhận lỗi?

Tôi cúi đầu suy nghĩ, còn cách nào kiếm tiền được không?

Phần mềm!

Tôi lật lại số của Chúc Thu, sau vài câu khách sáo, liền đi thẳng vào vấn đề:

“Hôm trước, mẹ nói muốn bù đắp cho con, lời đó còn giá trị chứ?”

“Đương nhiên là còn.”

“Con cần mẹ giới thiệu giúp vài nhà đầu tư đáng tin cậy.”

Bà không hỏi nhiều, lập tức chuyển cho tôi một khoản vốn khởi nghiệp, chỉ nói:

“Cứ cố gắng làm thật tốt, dù thành hay bại, mẹ đều ủng hộ con.”

20

Dựa vào năng lực làm việc cao và khả năng nắm bắt thị trường sắc bén của đội nhóm, chúng tôi nhanh chóng ký được hợp tác với một vài nhà đầu tư.

Chưa đến một năm, phần mềm đơn giản, mượt mà và tiện dụng này đã chính thức tung ra thị trường và tạo nên thành công vang dội.

Tôi mất rất nhiều thời gian để nghiên cứu các sản phẩm nổi bật cùng thời, khai thác triệt để các “nỗi đau” của người dùng, rồi tối ưu chúng một cách có mục tiêu.

Kết hợp với các chiến dịch thu hút người dùng giai đoạn đầu cực kỳ mạnh mẽ, số lượng người dùng đã bùng nổ tăng trưởng.

Ban đầu phần mềm không dự định thu lợi trong giai đoạn đầu, nhưng phản ứng thị trường vượt ngoài dự kiến, cuối cùng vẫn kiếm được một khoản không nhỏ.

Chiều hôm đó, khi Tống Cẩn trả xong số tiền nợ, cô ngồi cùng tôi ở một quán ăn ven đường trong khu phố cũ, khóc không thành tiếng.

Cô nói: “Cảm ơn cậu. Sự phát triển của phần mềm vượt quá mong đợi của mình. Chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn. Nhất định sẽ vậy.”

Thấy cô ấy đã giải quyết được khó khăn, tôi như trút được gánh nặng, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Mì trong bát còn chưa ăn xong, điện thoại của mấy nhà đầu tư đột nhiên dồn dập gọi đến.

Ai nấy đều thông báo muốn rút vốn.

Tôi lập tức cảm thấy có điều không ổn, liền truy hỏi nguyên nhân.

Lượng người dùng phần mềm vẫn đang tăng ổn định, tình hình rất khả quan.

Một thương vụ chắc chắn sinh lời như vậy, ai lại cam tâm rút lui vào thời điểm mấu chốt này?

Một nhà đầu tư uyển chuyển nói: “Làm ăn không chỉ tính lời lãi, mà còn phải xét đến các mối quan hệ. Nếu con đường không được dọn sạch, bước đi cũng sẽ bị vấp.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)