Chương 1 - Cuộc Đời Độc Thân Sau Giấy Kết Hôn
Vào ngày cháu trai khai giảng, tôi vô tình phát hiện trong sổ hộ khẩu mình lại là “chưa kết hôn”.
Ông Hòa – chồng tôi – ấp úng nói chắc là năm xưa cán bộ làm sót.
Tôi đề nghị hai vợ chồng về quê làm lại giấy đăng ký kết hôn, ai ngờ Triệu Bình – con trai tôi – đập đũa xuống bàn, lớn tiếng mắng:
“Mẹ, mẹ đúng là rảnh quá rồi đấy. Không đăng ký thì thôi chứ sao! Hai người sống với nhau cả đời rồi, ai quan tâm có cái giấy hay không!”
Con dâu tôi – Hà Âm – thì bụm miệng cười khẩy:
“Mẹ anh buồn cười thật đấy, không có tờ giấy đăng ký mà làm như trời sập đến nơi. Khoản này đúng là không bằng mẹ em, bà ấy một mình nuôi em lớn, chả quan tâm đàn ông hay cưới xin gì hết.”
Tôi tức run người, thu dọn đồ đạc, định bỏ nhà đi.
Ông Hòa mất kiên nhẫn, tát tôi một cái:
“Bà đi rồi ai trông tiểu Trạch?”
“Tôi có việc phải ra ngoài, bà sui cũng đi du lịch, trong nhà chỉ có bà là rảnh – ai mà rảnh theo bà làm trò?”
Lòng tôi lạnh ngắt. Tôi siết chặt trong túi tờ vé số trúng 5 tỷ hôm nay.
Tôi không hiểu vì sao cả đời vất vả, chỉ mong một danh phận đàng hoàng, lại bị cho là “làm quá”, còn thua cả chuyến du lịch của bà sui.
Được thôi – nếu tôi là người độc thân, thì tôi cũng có thể giống bà sui: một người phụ nữ độc lập, tự do, sống hết mình!
Sáng hôm sau, sau khi nhận thưởng, tôi leo lên xe của đoàn du lịch người cao tuổi.
Bắt đầu cuộc sống mới của mình.
1
Sau khi đưa tiểu Trạch đến trường, tôi quay về nhà.
Con trai, con dâu chuẩn bị đi làm, ông Hòa thì ngồi chỉnh đàn nhị trên ghế sofa.
“Bố, cái khăn quàng này mang cho mẹ con nhé, trời bắt đầu se lạnh rồi, mẹ bảo ra công viên hơi lạnh.” – Trang dúi vào tay ông một chiếc hộp trước khi rời đi.
Ông Hòa cười vui vẻ nhận lấy:
“Bà ấy nhảy múa suốt, lạnh cổ là đúng rồi.”
Từng người lần lượt ra khỏi nhà. Không ai nhìn tôi lấy một cái. Như thể cuộc cãi vã buổi sáng chưa từng xảy ra.
Căn nhà bỗng trở nên im lặng lạnh lẽo.
Tôi nhìn bàn ăn còn ngổn ngang đồ thừa, phòng khách thì bừa bộn. Một cơn tủi thân trào dâng trong lòng.
Nhưng điều khiến tôi buồn không phải là chuyện chăm cháu, dọn dẹp nhà cửa, hay làm người giúp việc không công.
Mấy việc đó, tôi làm cả đời rồi, không phải chuyện tôi làm quá lên.
Điều khiến tôi tổn thương là phản ứng của họ khi tôi đề cập việc làm lại giấy kết hôn. Lúc đó tôi chợt nhận ra:
Suốt cả cuộc đời này, nhu cầu và suy nghĩ của tôi dường như chưa từng được họ thật sự lắng nghe và tôn trọng.
Họ đã phớt lờ tôi cả đời, mà chẳng hề hay biết.
Tôi lặng lẽ ngồi xuống ghế, nước mắt rơi.
Thật ra, Triệu Bình nói cũng không sai – đã là “vợ chồng già” thì có hay không cái giấy cũng chẳng thay đổi gì.
Nhưng tôi cũng là con người. Tôi cũng muốn được nhìn thấy, được tôn trọng.
Trước đây, có lẽ tôi đã từng mơ hồ nhận ra điều đó. Nhưng tôi không biết cuộc đời mình còn có thể thay đổi như thế nào.
Còn bây giờ thì khác.
Tôi lau nước mắt, lấy tờ vé số trúng 5 tỷ trong túi ra, và bật cười thật lòng.
Bây giờ tôi độc thân, chưa kết hôn, lại có một số tiền lớn – từ thể xác đến tinh thần, tôi hoàn toàn tự do.
Vậy tại sao tôi lại phải tiếp tục kẹt trong một nơi mà bản thân còn không được coi là “người nhà”?
2
Tôi gọi cho đại lý vé số, đặt lịch chiều đến nhận giải.
Sau đó, bắt đầu thu dọn đồ đạc – cái gì tặng được thì tặng, cái gì vứt được thì vứt.
Cuối cùng, tôi nhắn một tin vào nhóm wechat “Gia Đình Ấm Áp (5 người)”:
【Tôi có việc đi xa. Tan học nhớ đón tiểu Trạch.】
Tôi chờ vài phút, không ai trả lời tin nhắn.
Tôi thở dài một tiếng, dọn dẹp căn nhà thêm lần cuối rồi xách túi rời đi.
Chính thức nói lời tạm biệt với ngôi nhà mà tôi đã chăm lo mấy chục năm qua.
Khi con dâu phát hiện tôi thực sự không đến trường đón tiểu Trạch,
Tôi đã cùng cô bạn thân – một người theo chủ nghĩa không kết hôn – ngồi yên vị trên xe của đoàn du lịch.
Con dâu nháo nhào tag từng người trong nhóm “Gia Đình Ấm Áp”:
@Triệu Bình (con tôi): Mẹ anh thật sự không đi đón tiểu Trạch, quá vô trách nhiệm luôn!
@Mẹ (tôi): Mẹ với bố không có giấy kết hôn thì đi làm ầm lên với bố, mắc mớ gì kéo cả nhà vào?
@Bố (ông ): Bố quản mẹ giùm con cái đi! Con thật sự không rảnh, việc công ty ngập đầu, cô giáo nói tiểu Trạch chờ khóc cả buổi rồi!
Con trai tôi và ông Hòa không nói gì. Có lẽ chưa đọc được tin nhắn.
Có thể con dâu đã gọi điện riêng cho họ.
Một lát sau, cả hai người thay nhau @ tôi trong nhóm, nhưng không ai gọi điện thoại cho tôi cả.
Chắc họ nghĩ tôi chỉ giận dỗi cho vui, không đủ gan thật sự bỏ mặc cháu.
Dù sao thì tiểu Trạch cũng do tôi nuôi từ bé. Họ tin tôi không nỡ để thằng bé bị ảnh hưởng bởi chuyện người lớn.
Tôi lại nhấn mạnh một lần nữa: