Chương 8 - Cuộc Đời Đầy Rẫy Cạm Bẫy
“Phụt—”
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Tôi thấy Phó Thừa Châu chắn trước mặt tôi, con dao trong tay Thẩm Khinh Nhi cắm sâu vào lưng anh ta.
Thời gian như ngưng đọng.
Thẩm Khinh Nhi sững người, tay vẫn giữ nguyên tư thế đâm tới.
Cơ thể Phó Thừa Châu run lên, chầm chậm xoay người lại.
Anh ta nhìn tôi, trong mắt không còn vẻ giả dối thường thấy mà chỉ còn đau đớn và một thứ cảm xúc phức tạp như buông bỏ.
“An… An…”
Anh ta mấp máy môi, máu trào ra khóe miệng.
“Xin… lỗi…”
“Phó Thừa Châu!”
Tôi bật khóc gọi anh ta, nhìn anh ta ngã khuỵu xuống đất.
Phó Cẩm nhanh tay kéo tôi ra xa, đồng thời tung chân đá văng con dao khỏi tay Thẩm Khinh Nhi.
Anh cúi người kiểm tra vết thương của Phó Thừa Châu, mặt lập tức sa sầm.
“Gọi xe cứu thương! Nhanh lên!”
Thẩm Khinh Nhi bị vệ sĩ đè xuống đất, nhìn máu trên tay mình rồi phá lên cười như điên.
“Ha ha ha ha… Phó Thừa Châu! Anh thật sự chắn dao vì con đĩ này sao?”
Phó Thừa Châu nằm trên đất, hơi thở yếu ớt, nhưng vẫn cố lắc đầu.
Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, như muốn nói điều gì đó nhưng không thể phát ra tiếng.
Rất nhanh sau đó, tiếng còi cảnh sát và xe cứu thương vang lên dồn dập.
Cảnh sát xông vào khống chế Thẩm Khinh Nhi vẫn đang cười điên dại.
Khi bị còng tay, cô ta vẫn không ngừng gào thét nguyền rủa.
“Thẩm Niệm An! Tao làm ma cũng không tha cho mày!”
Nhân viên y tế nâng Phó Thừa Châu lên cáng, ánh mắt anh ta vẫn dõi theo tôi.
Cho đến khi cáng được đưa vào xe cứu thương, ánh nhìn ấy mới dần tắt đi.
Phó Cẩm ôm chặt lấy tôi đang run lẩy bẩy, dịu giọng vỗ về.
“Ổn rồi, đừng sợ, có anh ở đây.”
Mẹ cũng đau lòng vuốt lưng tôi.
“An An, con sợ lắm phải không?”
Tôi nhìn theo hướng xe cứu thương đi khuất, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
“Anh ấy… sẽ sao không?”
Tôi không kìm được hỏi Phó Cẩm.
Ánh mắt Phó Cẩm lạnh lẽo.
“Vết thương của anh ta cần phải cấp cứu. Nhưng chuyện anh ta biển thủ công quỹ, cấu kết với nhà họ Thẩm để hãm hại em – pháp luật sẽ xử lý.”
“Còn Thẩm Khinh Nhi, tội cố ý gây thương tích không thành cộng với những bằng chứng trước đó, đủ để cô ta ăn cơm tù dài dài.”
Thẩm Khinh Nhi bị kết án vì tội lừa đảo huy động vốn trái phép.
Cả gia đình cô ta cũng bị vạ lây, nhà họ Thẩm chính thức phá sản, từ hào môn sa sút thành dân thường.
Ba mẹ nuôi của tôi, tức Chủ tịch Thẩm và bà Thẩm, khi thấy tôi bây giờ đã trở thành thiên kim nhà họ Tô, lại có Phó Cẩm làm chỗ dựa vững chắc.
Ngay lập tức thay đổi thái độ, tìm đủ mọi cách để lấy lòng tôi.
Họ xách theo quà cáp đắt tiền tới tận nhà Phó Cẩm.
Vừa nhìn thấy tôi liền òa khóc sướt mướt, vừa khóc vừa hối hận.
“An An, chúng ta sai rồi, chúng ta thật sự sai rồi!”
Bà Thẩm nắm tay tôi, khóc đến mức ruột gan đứt đoạn.
“Con nể tình chúng ta nuôi con bao năm mà tha thứ cho chúng ta đi!”
Chủ tịch Thẩm cũng đứng bên cạnh không ngừng cúi đầu xin lỗi.
“Đúng vậy, An An, lúc đó bọn bác cũng hồ đồ nên mới làm ra chuyện như thế.”
“Con rộng lượng đi, tha thứ cho bọn bác lần này nhé!”
Tôi nhìn gương mặt giả tạo của họ, trong lòng không gợn chút cảm xúc nào.
Năm xưa vì lợi ích của mình, họ biến tôi thành con cờ.
Giờ thấy tôi có chỗ dựa, lại muốn bám lấy làm thân.
“Nuôi tôi bao năm ư?”
Tôi nhẹ nhàng rút tay ra, giọng bình tĩnh nhưng lạnh lẽo.
“Các người nuôi tôi chỉ để lợi dụng tôi gả cho nhà họ Phó.”
“Ngần ấy năm, các người từng cho tôi chút tình yêu của cha mẹ chưa?”
Lời tôi nói khiến họ nghẹn lời, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Tôi nói tiếp.
“Khi tôi bị Phó Thừa Châu bắt nạt, các người ở đâu? Lúc tôi bị phóng viên vây công kích, các người ở đâu?”
Một loạt câu hỏi khiến họ cứng họng không nói được gì.
“Bây giờ thấy tôi tốt rồi thì muốn nhận lại sao?”
Tôi bật cười lạnh.
“Muộn rồi.”
“Niệm Niệm, sao con có thể nói vậy được? Dù sao chúng ta cũng…”
Bà Thẩm còn muốn nói tiếp nhưng tôi lạnh giọng ngắt lời.
“Ra ngoài đi.”
Tôi ra lệnh đuổi khách.
“Từ giờ đừng bao giờ đến nữa.”
9
Phó Thừa Châu dù được cứu sống nhưng dây thần kinh ở lưng bị tổn thương, có nguy cơ liệt suốt đời.
Nhà họ Phó hoàn toàn bỏ rơi người con trai này.
Phó Cẩm tiếp quản quyền lực, chính thức trở thành gia chủ nhà họ Phó.
Vợ chồng nhà họ Thẩm bị khởi tố vì tội mua bán trẻ em.
Thẩm Khinh Nhi sẽ phải trải qua quãng thời gian đẹp nhất đời mình trong tù.
Tôi và Phó Cẩm cùng ba mẹ ruột trở về Hồng Kông.
Vừa xuống máy bay, đã có rất nhiều người đứng chờ.
Tôi được mọi người vây quanh đưa về biệt thự cũ của nhà họ Tô.
Ông bà nội, ông bà ngoại đều đã đứng đợi từ sớm.
Thấy tôi đến, họ run rẩy đứng dậy, ôm chầm lấy tôi mà khóc như trẻ con.
“An An của ông bà, cuối cùng cũng tìm được rồi!”
Mọi người xung quanh đều đỏ hoe mắt, vỗ nhẹ vai tôi, giọng nghẹn ngào.
“Con trở về là tốt rồi, về được là tốt rồi.”
Nhìn gương mặt hiền hậu của họ, cảm nhận vòng tay ấm áp này.
Cuối cùng tôi cũng tìm thấy gia đình thật sự của mình.
Vài tháng sau, tôi thuận lợi sinh một bé trai khỏe mạnh.
Phó Cẩm ôm con trong tay, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và yêu thương.
“Em xem này, nó giống em y đúc.”
Tôi tựa đầu vào vai anh, nhìn ánh nắng chan hòa ngoài cửa sổ, lòng ngập tràn bình yên và hạnh phúc.
Phó Cẩm cúi đầu hôn lên trán tôi, đứa bé trong lòng vươn tay nắm lấy ngón tay anh.
Tháng Năm ở thủ đô, hoa hồng leo nở rộ khắp nơi, phủ đầy ngôi nhà cổ của nhà họ Phó như một tòa lâu đài trong mơ.
Mẹ cài lên đầu tôi chiếc vương miện kim cương, nhìn tôi trong gương, đôi mắt đỏ hoe.
“An An của mẹ hôm nay thật xinh đẹp.”
Tôi quay lại ôm chầm lấy bà, lòng dâng trào hạnh phúc và xúc động.
Tôi bước từng bước về phía Phó Cẩm.
Anh đứng giữa khung hoa lộng lẫy, ánh mắt nóng bỏng và chăm chú, trong mắt chỉ có duy nhất tôi.
Tôi nhìn thấy hàng mi anh khẽ run lên, khóe môi không giấu nổi nụ cười hạnh phúc.
Tiểu Nguyện mặc bộ vest nhỏ xíu, lắc lư bước tới đưa nhẫn.
Phó Cẩm mỉm cười nhận lấy, nhẹ nhàng đeo lên tay tôi.
“Niệm Niệm, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh.”
Trong tiếng vỗ tay, reo hò, lời chúc phúc vang khắp sảnh tiệc, dải lụa bay xuống như mộng như ảo.
Tôi nắm tay Tiểu Nguyện, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của Phó Cẩm, trong lòng tràn đầy hy vọng cho tương lai.