Chương 4 - Cuộc Đời Của Tần Gia Tam Nữ
Ta quả thực muốn thắt cổ thật.
Ngày trước đại tỷ bị ức hiếp về nhà khóc lóc vẫn nói chi bằng chết cho xong.
Nhị tỷ tính tình cứng cỏi hơn, thường bảo lớn lắm thì chết một lần.
Nay ta cũng nghĩ cách ấy quả thật gọn ghẽ.
Quý phi không nói gì, đưa ngón tay điểm nhẹ lên trán ta.
“Đại tỷ ngươi âm, nhị tỷ ngươi hiểm.”
“Cả nhà đóng giả heo ăn hổ, sao lại dưỡng ra một cái tiểu bao tử như ngươi.”
Nói rồi nàng còn nhéo nhéo má ta, thở ra một tiếng như thỏa mãn.
“Há, cái mặt nhỏ này mềm như bánh bao.”
Ta chẳng hiểu, chớp mắt nhìn nàng.
“Quý phi, người quen tỷ ta ư?”
Khóe môi Quý phi nhếch lên một nụ cười, nụ cười lại mang vài phần nghiến răng nghiến lợi.
“Phải, kẻ thù không đội trời chung.”
“Tiểu nha đầu, rơi vào tay ta, ngươi khổ rồi đó.”
11
Quý phi bỗng siêng năng hẳn.
Mỗi ngày giờ Mão đều bắt ta đến thỉnh an.
Dù mấy phen chính nàng còn đang ngáp, nhưng nàng vẫn hứng thú chẳng biết mệt.
Thậm chí có một lần, ta vừa quỳ xuống đã trực tiếp nằm vật ra đất mà ngủ mất.
Ngươi hỏi vì sao Quý phi không gọi ta dậy ư?
Bởi chính nàng cũng ngủ rồi.
Về sau, Quý phi phát hiện chuyện này thật là tổn mình tám trăm để hại người một ngàn,
đành bất đắc dĩ mà bỏ cuộc.
“Tần Quý nhân, ngươi đừng đắc ý quá sớm. Sau khi Tiên hoàng hậu băng hà, ngôi hậu vẫn để trống. Đợi ngày nào Hoàng thượng nghĩ không thông mà lập hậu, khi ấy ngươi vẫn phải dậy sớm thỉnh an đấy.”
Ta nghe thế bèn chắp tay, giọng đầy thành kính:
“Phật tổ linh thiêng, cầu cho Hoàng thượng cả đời này đừng lập hoàng hậu nữa.”
Quý phi nghe vậy liền gõ nhẹ lên đầu ta:
“Thật chẳng có quy củ gì cả.”
Từ khi thân quen với Quý phi, gan ta cũng lớn dần, đến giờ cơm là không sai chạy mà tới ăn ké.
Chủ yếu vì ta phát hiện, mỗi bữa Quý phi có tận mười sáu món.
Còn ta đường đường là một Quý nhân, mỗi bữa chỉ có bốn món.
Khó trách nữ nhân trong thoại bản đều tranh sủng như giành mạng.
Chẳng ai nói cho ta biết rằng cấp bậc càng cao thì ăn càng ngon a!
Những ngày ăn ké trong cung Quý phi quả thực rất vui vẻ.
Nhưng ông trời dường như chẳng nhìn nổi người ta được vui.
Hoàng thượng rốt cuộc cũng rảnh rỗi, bắt đầu bận bịu sự nghiệp con nối dòng trở lại.
12
Ngày Hoàng thượng tuyên triệu ta thị tẩm, ta ôm lấy chân Quý phi mà khóc thê lương đứt ruột đứt gan.
Bộ cung trang nền gấm lam xẫm thêu kim nàng mới mặc bị ta vò đến nhăn nhúm chẳng ra hình dạng.
Quý phi có chút ghét bỏ hất ta ra, rồi bước đến trước vị thái giám tuyên chỉ, giọng nũng nịu mang phần ngang ngược:
“Ngươi hãy đi thỉnh Hoàng thượng tới đây, nói rằng bản cung mấy hôm nay đau tức ngực dữ dội.”
Thái giám vâng một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Quý phi khi ấy mới kéo ta dậy.
“Đồ ngốc, khóc thành thế này, lỡ bị kẻ có tâm nhìn thấy thì sao?”
“Thôi, đừng khóc nữa. Ngươi tuổi còn nhỏ, sợ là chuyện thường tình. Không việc gì to tát cả, bản cung vẫn có thể che chở cho một chút.”
Khoảnh khắc đó, trong lòng ta, Quý phi còn linh nghiệm hơn cả Bồ Tát thờ nơi miếu đường.
13
Quý phi quả thật sủng ái ngập sáu cung, chỉ một câu “đau ngực” liền mời được Hoàng thượng đến.
Hoàng thượng độ ba mươi ngoài, thân hình cao gầy uy nghiêm, khiến ta bất giác nhớ đến phụ thân.
Phụ thân lúc không cười cũng dữ dằn như vậy.
Ánh mắt Hoàng thượng bỗng rơi lên người ta, có chút nghi hoặc mở miệng:
“Đây là?”
Quý phi khoác tay Hoàng thượng, giọng nũng nịu trách yêu:
“Là Tần Quý nhân mới tiến cung hôm nọ. Tuổi còn nhỏ lại chẳng biết nặng nhẹ, đến nay lễ nghi còn chưa rõ ràng, khiến thiếp thân phải đau đầu không thôi.”
Ánh nhìn sâu thẳm của Hoàng thượng lặng lẽ dừng trên người ta một hồi, sau mới buông một câu:
“Đã vậy, hãy để mụ mụ dạy thêm vài tháng quy củ, đừng để va chạm đến Quý phi mới tốt.”
Quý phi mỉm cười đấm nhẹ lên ngực Hoàng thượng, sau lại quay đầu, giọng lạnh bảo ta:
“Tần Quý nhân, còn không tạ ân?”
Ta vội vàng quỳ xuống, không ngờ quỳ gấp quá, suýt vấp ngã.
Hoàng thượng liền dời mắt đi, tỏ vẻ thất vọng.
“Quả nhiên là vô quy vô củ.”
Quý phi bật cười, vòng tay ôm lấy thắt lưng Hoàng thượng:
“Thiếp thân dạo gần đây cũng sơ sót nhiều quy củ, mong Hoàng thượng chỉ giáo cho một phen?”
Hoàng thượng bật cười, liền bế Quý phi vào trong.
Ta một mình quỳ nơi đất, cho đến khi đại cung nữ bên Quý phi đến đỡ ta dậy.
“Tần Quý nhân, e rằng từ nay về sau… khó mà được sủng ái nữa rồi.”
“Ngươi thật sự không hối hận sao?”
Ta muốn nói rằng, ta không hối hận.
Thế nhưng những chuyện xảy ra về sau, lại khiến ta không thể không hối hận.
14
Ngày mới nhập cung phải đếm đầu ngón tay, vậy mà thoắt cái đã hai năm trôi qua.
Thẩm Xuân Vinh đã thăng làm Tần, Vương Tú được phong làm Phi.
Chỉ có ta, vẫn là một Quý nhân không được sủng ái.
Sủng ái của Quý phi chưa từng giảm sút, chỉ là nàng ngày càng ít cười hơn.