Chương 5 - Cuộc Đời Của Một Quý Phi Bị Án Tử
Tuy ở Ủy Lăng chịu gió sương nắng gắt, làn da đã xấu đi,
nhưng về kinh Thái tử đã tìm cho ta loại kem dưỡng tốt nhất, hồi phục còn hơn trước.
Ta từ từ ngẩng đầu, trong mắt lộ ra chút bối rối.
“Lớn thành cô nương rồi, lông mày ánh mắt lại càng giống Hoàng hậu. Chớp mắt Hoàng hậu rời trẫm đã ba năm.”
Nói xong hắn che mặt, lau nước mắt, tỏ vẻ nhớ thương sâu nặng, thực là giả tạo.
Một lúc lâu sau, hắn lại hỏi:
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười sáu, vừa mới cập kê.”
“Đã đến tuổi gả chồng rồi, có người nào để tâm chưa?”
Hắn thật thích làm mai mối sao?
Ta còn chưa trả lời, Tiêu Thời An đã quỳ xuống trước điện, thỉnh cầu:
“Phụ hoàng, nhi thần đã ngưỡng mộ Khanh Khanh đã lâu, mạo muội xin phụ hoàng ban hôn, nạp Mộc Khanh Khanh làm lương đệ.”
Việc này khiến Hoàng đế khó xử. Nếu đồng ý thì đắc tội Lý thượng thư, không đồng ý thì làm mất mặt vị Thái tử hiền đức của mình.
Hắn cúi đầu nhìn ta, hỏi dò:
“Mộc Khanh Khanh, ngươi có nguyện ý không?”
Đây là “cưới” mà Thái tử từng nói ư — cưới ta làm thiếp?
Ta nhìn quanh nét mặt họ, Thái tử đầy mong đợi.
Lý Nam Sơ sắc mặt tối sầm, nhìn chằm chằm ta.
Ta nâng hai tay ngang trán, cúi người dập đầu, giọng kiên định:
“Nô tỳ tự biết thân phận thấp kém, không xứng với Thái tử điện hạ.”
Hoàng đế dường như rất hài lòng với câu trả lời của ta, lại hỏi có nghĩ kỹ chưa.
Ta đương nhiên đã nghĩ kỹ, gật đầu xác nhận.
Về tới Đông cung, hắn kéo ta thẳng về nội điện, cung nhân chưa từng thấy Thái tử như vậy, đều tránh sang một bên.
Hắn đóng cửa, ép ta vào góc tường, nắm chặt hai tay ta giơ lên cao, mắt đầy thất vọng:
“Sao, gả cho cô lại ủy khuất ngươi lắm ư?”
Ta chớp mắt, khóe môi nhếch lên:
“Ta không muốn làm thiếp, ta muốn làm vợ!”
Hắn dùng tay kia nắm cằm ta, cúi xuống hôn, đến khi trong miệng tràn mùi tanh sắt.
Không phải máu ta, là của hắn — ta cắn đấy.
Hắn buông môi ta ra, dùng ngón tay cái lau vệt máu nơi khóe miệng, cười nói:
“Quả là một con mèo ranh mãnh.”
Rồi hắn thả cổ tay ta đã bị bóp đỏ, ôm ta vào lòng, giọng trở nên dịu dàng hiếm thấy:
“Cô đồng ý với nàng.”
4
Tiêu Thời An thích ăn bánh hoa nhài, những cánh hoa nhài dùng làm bánh đều do ta tự tay hái.
Đầu hạ đã tới, ngự hoa viên tràn ngập hương nhài.
E rằng khi Thái tử phi nhập Đông cung, ta cũng không còn tư cách làm bánh hoa nhài cho hắn nữa.
Mùa hạ lúc nào cũng thất thường, chưa hái được một nửa trời đã đổ mưa.
Mưa này e không ngớt ngay, ta ôm chặt giỏ hoa nhài chạy vào đình hóng mát.
Áo quần ướt sũng, tóc bết thành từng lọn dính lên mặt.
Ta cởi áo ngoài vắt khô nước mưa.
Chợt nghe có tiếng chân cùng giọng của tổng quản thái giám Vương Trung, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ bị xử tội kinh động thánh giá.
Ta vội khoác lại áo ngoài, định lén rời đi.
Không ngờ vẫn bị phát hiện, bị đưa đến trước mặt hắn.
Ta quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng, vội vàng cầu xin:
“Nô tỳ biết tội, đã kinh động Hoàng thượng.”
Hắn nhận ra giọng ta, bảo ta đứng lên nói.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn đầy sợ hãi, hàng mi ướt nước mưa khẽ rung, cắn nhẹ môi dưới để giảm căng thẳng, vẻ mặt đáng thương khiến người nhìn xót xa.
Áo ướt sũng dính sát vào người, lộ ra đường cong cơ thể.
Ánh mắt Hoàng thượng dao động, cố làm ra vẻ nghiêm chỉnh:
“Ngươi sao lại ở đây?”
Lão già này chẳng phải rõ rồi còn hỏi.
Ta hơi cúi người, mỉm cười đáp:
“Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tỳ hái ít hoa nhài về làm bánh cho Điện hạ.”
Thấy ta cười, hắn hơi ngẩn ra, nhớ tới cố nhân.
Mẫu thân từng đùa, ta cười có hai lúm đồng tiền, thật giống con gái Hoàng hậu Giang.
Hắn ra hiệu Vương Trung đưa áo choàng trên tay cho ta, ta vội vàng từ chối.
Hắn lại tự tay khoác cho ta, lúc buộc dây còn nói lời quan tâm:
“Đừng để cảm lạnh. Nếu ốm, Hoàng hậu biết sẽ đau lòng.”
Đàn ông là vậy, lúc ở bên thì không trân trọng, xa rồi lại chốc chốc nhớ nhung.
Ta tạ ơn Hoàng thượng, khéo léo từ chối để Vương Trung tiễn về.
Đội mũ trên áo choàng, bọc kỹ giỏ hoa nhài, ta lao qua mưa trở lại Đông cung.
Trên đường trở về, ta không ngừng tự hỏi chính mình: Thật sự phải làm vậy sao?
Làm thế chắc chắn sẽ khiến Tiêu Thời An tổn thương.
Nhưng nếu không làm, thì làm sao báo thù cho họ được?
Tâm trí rối bời như tơ vò, một trận gió thổi bay mũ áo choàng, mưa lại trút xuống làm ướt tóc ta.
Rốt cuộc, ta vẫn phải phụ lòng hắn.
Thái tử chưa kịp gặp ta, nghe cung nhân nói ta đi hái hoa nhài, liền che ô ra tìm.