Chương 14 - Cuộc Đời Của Liên Chi
14
“Vương gia, xin hãy thả ta đi.”
Nói đoạn, ta xoay người bước khỏi vườn, đi về phía lão thái thái.
Những chuyện này, ta nhất định phải bẩm rõ với bà.
Về sau, có người đến báo với lão thái thái, nói Liễu di nương và Thẩm Lưu Chu đã chết rồi.
Chết vì lăng trì.
Cuối cùng chỉ còn một đống thịt nát xương vụn, quẳng ra bãi tha ma cho chó hoang gặm.
Nghe tin, lòng ta không dấy lên nổi một gợn sóng.
Rơi vào tay chàng, há còn mong có đường sống?
Ta ở lại Thẩm phủ hơn hai tháng.
Ngày nào Tôn mụ mụ cũng lải nhải bên tai ta:
“Hôm nay Vương gia mang mấy tấm da hồ tốt lắm, nói là lần đi săn mùa xuân vừa rồi cố tình săn được, muốn may áo lông cho cô mặc mùa đông.”
“Vương gia còn tìm được mấy gốc hải đường rủ cành, nói cô thích nhất, muốn trồng ở trong vườn.”
“Dạo này hoa quế nở thơm lắm, Vương gia còn mời đầu bếp của Hoài Hương Cư vào phủ, nói muốn làm bánh quế hoa cho An nhi và Lạc nhi ăn thử.”
“Hôm qua Vương gia với lão gia ngồi đánh cờ đến tận canh ba mới về phòng.”
Ta chỉ nhẹ giọng bảo Tôn mụ mụ:
“Mụ mụ, đừng nói nữa. Sau này những chuyện ấy, đừng kể cho ta nghe.”
Bà thở dài, đành im lặng lui ra.
Ta cũng thường thấy bóng chàng đứng lặng trước cổng viện ta.
Dù trời mưa, vẫn cầm dù đứng một hai canh giờ.
“Nguyệt nhi có trong đó không? Ta chỉ muốn gặp nàng một chút thôi.”
“Vương gia vẫn nên hồi phủ đi. Ý của cô nương, ngài cũng hiểu mà.”
Giang Nam lại vào tiết mưa bụi mờ mịt.
Khiến ta nhớ lại biết bao chuyện cũ.
Đã đến lúc nên rời đi.
Ta dẫn An nhi và Lạc nhi, dập đầu từ biệt lão thái thái và cha.
Dù họ luyến lưu không nỡ, nhưng cũng hiểu cho ta, nguyện để ta tự sống theo lòng mình.
Ta trở lại biên trấn ấy.
Mang theo An nhi, Lạc nhi, sống một đời an nhàn, tự tại.
Ngân Nhi và Hoài Viễn kết làm phu phụ.
Hoài Viễn là người vững chãi, đáng để nương tựa.
Rất nhanh sau đó họ cũng có hài tử.
Ta bèn mua thêm một viện sát bên quán trọ.
Cả nhà quây quần, ấm áp vui vầy.
Nghe nói Vương gia giải tán hết thê thiếp, cũng chẳng cưới ai khác.
Người ta bảo, chàng vẫn chờ một người quay đầu.
Nhưng chuyện ấy, đã không còn can gì tới ta nữa.
An nhi, Lạc nhi nhận Hoài Viễn và Ngân Nhi làm cha mẹ nuôi.
Cũng coi như giải được nỗi khát khao “A cha” trong lòng trẻ.
Ta chỉ mong chúng không phải sống trong chốn quyền quý đấu đá, chỉ làm thứ dân bình thường mà an vui cả đời.
Cha vì chuyện Liễu di nương mà dâng sớ cáo lão hồi hương, về ở ẩn nơi đạo quán, làm khách nhàn tản.
Lão thái thái vẫn còn khỏe mạnh, thường gửi thư hỏi thăm.
Ta ngồi bên cửa sổ, nhìn cơn mưa tháng sáu rơi như từng sợi tơ, bất giác thiếp đi.
Trong mơ, ta thấy mình ngồi trên xích đu, A nương đứng phía sau đẩy nhẹ từng nhịp, đưa ta bay thật cao, thật cao.
Xa xa, ta nhìn thấy ngoài tường cao, có núi non, có cỏ xanh và gió thổi đầy mùi tự do.
Tường son khóa kín biết bao sầu,
Mái tranh gió xuân cũng đủ lâu.
Chớ nói nhân gian phân sang hèn,
Một song trăng sáng, hai mùa thu.