Chương 1 - Cuộc Đời Của Liên Chi
1
Tháng Chạp rét mướt, ta đang ngồi dưới cửa sổ, khâu áo lót cho Vương gia.
Đêm qua Vương gia đã nói rõ: ta bầu bạn cùng chàng ba năm, chàng sẽ dâng sớ ba quyển, làm đủ sáu lễ cưới hỏi, rước ta chính thức nhập môn.
Ta đắm mình trong niềm vui sắp được thành thân, nghĩ rằng rốt cuộc cũng có thể cùng chàng một đời một kiếp một đôi người.
Tôn tổng quản dẫn theo đám hạ nhân tới dập đầu:
“Phu nhân, ban thưởng trong cung đã tới, theo lệ mời người chọn trước, phần còn lại Vương gia sai nô tài chia cho các vị phu nhân khác.”
Ta rời giường bước xuống xem, mấy chục hòm đều là trân châu ngọc thạch, trang sức tinh xảo.
Ta vốn không ưa những thứ này, chỉ tiện tay chọn một cây trâm vàng khảm mã não hồng phấn.
Một khối bích ngọc lại khiến ta chú ý, ta vừa định cầm lấy, thì một bàn tay to nắm lấy tay ta – là Vương gia.
Chàng nhặt khối bích ngọc to cỡ quả trứng gà, nói:
“Khối ngọc này không tệ, Liên Chi có thể nhường cho bản vương không?”
Ta khẽ vỗ mu bàn tay chàng, dùng thủ ngữ mà rằng:
“Khó khăn lắm ta mới vừa mắt một thứ, sao chàng còn tranh với ta?”
Vương gia lại đem nó giấu vào ngực, hai tay ôm lấy eo ta:
“Hiền thê Liên Chi, đừng tranh với ta, bản vương tự có chỗ dùng.”
Chàng liếc sang hòm thưởng:
“Để lại hộp bên trái, còn lại mang đi chia cho các phu nhân.”
Tôn tổng quản lĩnh mệnh lui xuống cùng đám người hầu.
Vương gia kéo ta vào lòng:
“Liên Chi ngoan, đừng khâu nữa, áo lót của bản vương cứ để Ty Chế Cục đưa tới là được.”
Ta lắc đầu:
“Thiếp thích nhìn chàng mặc áo do chính tay thiếp khâu.”
Chàng cầm tay ta, nhẹ nhàng hà hơi sưởi ấm, giúp ta xoa nóng lên.
Ta ngước nhìn, chỉ thấy trong mắt chàng chan chứa nhu tình.
Chàng là phu quân ta nhặt về ba năm trước, cũng là người chồng duy nhất trong đời ta.
Trong thư phòng Vương gia, Tôn tổng quản đang quỳ dưới đất.
“Đem khối bích ngọc này gửi cho Thế tử phi đi, đây là thứ ta nợ nàng.”
Hằng Dực mân mê khối ngọc trong tay, tâm trí lạc về nơi xa xôi.
Chàng nhớ năm ấy, Như Nguyệt níu đai lưng chàng, nói:
“Ngươi đã thua cược rồi thì đưa miếng ngọc đeo lưng này cho ta đi.”
“Không được, đây là Hoàng huynh ban cho… Sau này ta nhất định tìm thứ tốt hơn tặng nàng.”
“Hừ, keo kiệt! Sau này ai thèm chơi với ngươi nữa.”
Như Nguyệt hất mặt bỏ đi.
Chàng liền kéo tay nàng lại:
“Ngươi đó, chỉ được chơi với ta, cả đời chỉ được đi cùng ta.”
“Đồ lưu manh!”
Như Nguyệt gỡ tay chàng, chạy về phía trước, cười khúc khích.
Khi ấy chàng mười tuổi, nàng chín tuổi.
Nhưng về sau nàng không thể làm Vương phi của chàng, mà gả đi xa tới Nam Dương phủ, thành tân nương của kẻ khác.
Mấy năm nay chàng vẫn gửi đồ cho nàng – thư từ, quạt giấy, thư họa, trang sức…
Đều lần lượt bị trả về.
Chàng đã quyết, lần này sẽ là lần cuối cùng.
Không bao lâu nữa, chàng sẽ xin Hoàng huynh chuẩn cho hôn lễ tám kiệu lớn, rước Liên Chi làm chính phi.
“Ngươi lui đi.”
Hằng Dực cúi đầu đọc sách, Tôn tổng quản vẫn quỳ ở đó.
“Còn chuyện gì nữa?”
“Nô tài có một việc không biết nên nói hay không?”
“Có gì thì nói.”
“Thế tử Nam Dương vương đã bệnh mất ba ngày trước.”
Hằng Dực bật dậy như lò xo:
“Chuẩn bị ngựa cho ta, càng nhanh càng tốt!”
Năm nay Vương gia không ở vương phủ ăn Tết như mọi năm, nghe nói Hoàng thượng giao cho nhiệm vụ khẩn cấp, Vương gia liền lên đường trong đêm đi Nam Dương phủ.
Trong phủ tuy vẫn treo lồng đèn, dán câu đối xuân nhưng so với những năm trước vẫn có phần vắng vẻ, lạnh lẽo.
Vương gia có gửi thư nói mấy ngày nữa sẽ trở về.
Ta ngồi kiệu nhỏ tới thư phòng của chàng.
Khi đi ngang qua Vọng Nguyệt cư, lại thấy bọn hạ nhân nha hoàn đang bận rộn dọn dẹp.
Ta dùng thủ ngữ hỏi Ngân Nhi:
“Ngân Nhi, Vọng Nguyệt cư xưa nay không ai ở, năm nay sao lại quét tước chuẩn bị?”
Ngân Nhi đi hỏi bà già quét cổng, bà ấy thấy ta liền chỉ đáp:
“Vương gia nói năm nay có quý nhân đến thăm, nên đặc biệt sai chúng tôi dọn dẹp viện này.”
“Quý nhân gì? Sao ta chưa từng nghe qua Ngân Nhi gặng hỏi.
Bà già kia liền đi thẳng vào trong, không nói thêm một lời.
Ta phất tay ra hiệu, dẫn Ngân Nhi đến thẳng thư phòng của Vương gia.
Quý nhân gì đi nữa, Vương gia tất sẽ giới thiệu cho ta biết mặt.
Vài ngày sau, ta đang lim dim nghỉ trong noãn các.
Ngân Nhi đẩy cửa bước vào:
“Phu nhân, Vương gia dẫn theo tân phu nhân trở về rồi, hậu viện náo nhiệt lắm. Chúng ta có nên qua xem không?”
Ta khựng lại một chút, đón dâu mới ư?
Ta khẽ lắc đầu, dùng thủ ngữ nói với Ngân Nhi:
“Vương gia chung quy sẽ nạp người mới, có gì lạ đâu.”
Ngân Nhi mặt mày đầy ấm ức:
“Nhưng họ đều nói, sau này Vương gia sẽ không ghé viện của chúng ta nữa.”
Ta chỉ mỉm cười.