Chương 6 - Cuộc Đời Bất Ngờ Của Một Đầu Bếp
Vừa dứt lời, vai đã trúng một cái vỗ mạnh!
Lão Vương phi đánh ta.
“Những lời mất mặt như thế, về sau không được phép nói lại!”
“Đừng nói là ra thú tội, ta mà không đi tìm bọn chúng tính sổ đã là nhân từ rồi!”
“Người nhà họ Càn của ta, xem ai dám động vào!”
Ta ngơ ngác nhìn bà, lại lần nữa bị bà mê hoặc.
Nữ nhân thế này… thật khiến người ta chẳng thể rời mắt.
Ta thật sự muốn cả đời ở bên cạnh bà.
Không biết nếu lấy con trai bà thì có được không?
Khoan đã…
Ta vội lắc đầu cho tỉnh.
Tỉnh lại đi nào!
Con trai bà — chính là cái vị Nhiếp chính vương nổi tiếng chẳng ai thương ấy!
Nghĩ đến việc nếu thành thân mà phải hôn môi với người như thế…
Lông tơ toàn thân ta đều dựng đứng cả lên.
17
Lão Vương phi vội đưa tay sờ trán ta.
“Làm sao vậy? Có phải tối nay bị bọn hung đồ kia dọa sợ rồi không?”
“Lão Tôn, mau đi tìm pháp sư tới làm phép trừ tà cho A Du!”
Đang gặm xương, Đại Hoàng cũng bỗng ngẩng đầu nhìn ta.
Lão bá Tôn thì thở dài khe khẽ, chẳng buồn nói.
Chuyện xảy ra đêm nay, lão Vương phi nào có thấy tận mắt.
Chứ không biết chừng giờ bà định mời pháp sư tới trừ tà cho ai…
Một đêm náo động, trời cũng gần sáng.
Vừa nằm xuống chưa bao lâu, đã nghe thấy bà vú Đặng với lão bá Tôn trò chuyện ngoài cửa.
“Ngươi thấy nếu gả A Du cho vương gia nhà ta thì thế nào?”
“Chuyện đó… cũng không phải không được. A Du dung mạo hơi tầm thường chút, nhưng ngươi chưa thấy nàng tối nay dũng mãnh ra sao đâu. Để xứng với vương gia là dư sức.”
“Nhưng vương gia có chịu không? Trước khi đi còn mắng A Du là ‘hắc hầu tử’ nữa mà!”
“Vương gia nhà ta hiếu thuận bậc nhất, lão Vương phi đã ra mặt thương A Du thế kia, chắc chắn là đã có chủ ý rồi.”
“Chỉ cần lão Vương phi gật đầu, rồi ta lén hạ chút dược, thúc đẩy đôi bên… chuyện này ắt thành!”
…
Ta nghe hai người hớn hở bàn bạc rồi dần đi xa.
Chợt bật dậy như lò xo.
Đại Hoàng cũng giật mình run rẩy, nhìn ta im lặng không nói.
“Không được! Đây không phải báo ân, mà là muốn lấy mạng ta!”
“Đại Hoàng, chúng ta rút thôi!”
Nói là làm.
Ta gói ghém chút lộ phí đủ để về quê.
Mang theo mấy bộ áo thay,
Cõng Đại Hoàng, nhảy tường mà đi.
18
Sương sớm mịt mờ, ta cưỡi con lừa nhỏ rời thành, chốc lát chẳng phân được phương hướng.
Về quê là phải đi về phía tây nam, hay là đông bắc đây?
“Đại Hoàng, ngươi nói xem, đi đâu giờ?”
Đại Hoàng hướng về phía bên trái sủa “gâu” một tiếng.
Ta lập tức có quyết định.
Phụ thân trước khi mất cũng luôn dặn ta đi đường bên trái mà.
Cứ thế đi mãi, ta nào hay phương hướng ấy lại chính là hướng tây nam.
Mà nơi đó, gần đây đang nhiễu nhương giặc cướp.
Triều đình đã điều binh mấy lượt, nhưng vẫn chẳng thể dẹp yên.
Đi bảy tám ngày, lừa nhỏ cuối cùng cũng kiệt sức.
Nào ngờ chỉ là tìm quán trọ nghỉ chân, vậy mà cũng vớ phải ổ cướp.
Thật ra lúc bước vào cửa, ta đã thấy có gì đó không ổn.
Nhưng lương khô mang theo sớm đã ăn hết,
Hôm nay cũng chẳng còn sức đi săn.
Ta chỉ muốn ăn một bữa cơm nóng, rồi ngủ một giấc thật say, như vậy mới giải được cơn mỏi mệt.
Nào ngờ bát mì trường thọ mà tiểu nhị bưng lên, chẳng những có mê dược,
Mà còn lẫn cả xuân dược, hình như còn thêm cả tán cân tán.
Thế này thì còn ăn làm gì nữa?
Chi bằng mang nguyên bát thuốc đến cho ta uống còn hơn.
Lãng phí một bát mì ngon như thế, thật khiến người ta nổi nóng.
Ta túm cổ tiểu nhị, nhấc lên, ép cả bát mì nhét vào miệng hắn.
“Ngươi xem, mì ngon thế này, ngươi cũng nên nếm thử một chút chứ? Sao lại không ăn? Không thích hả?”
Ta vừa ra tay, bên ngoài liền vây tới một đám hán tử cao lớn.
Cánh tay họ còn to hơn cả đùi ta.
Chúng thì hung hãn, còn ta thì đói đến mức mắt hoa.
Lão chưởng quầy mặt mũi như chuột tinh thành hình, cười khẩy nói:
“Cô nương này mặt mũi tầm thường, thân thể cũng không cường tráng.”
“Bán nhan sắc hay bán sức lực đều chẳng được giá, cứ nhốt vào địa lao mà bán thịt là được rồi.”
Ta?
Bán không nổi giá?
Đại Hoàng cũng giận, vẫy đuôi nhảy dựng lên, không còn buồn ngáp ngủ,
Lao ra từ góc nhà, sủa ầm vào mặt chưởng quầy.
Mười bảy mười tám tên hán tử kia, đánh đến mức tay ta đau nhừ.
Thật là mệt, mà ta lại đói.
Sau khi đấm đá cho bọn chúng ngất xỉu, trói gô lại thành một đống,
Ta đi thẳng ra sau bếp tìm đồ ăn.
Làm thịt một con gà, giết thêm một con dê.
Đừng thấy đã canh ba rồi mà xem thường.
Vì một bữa cơm nóng, sức trâu trong người ta dường như không biết cạn.
Hầm, xào, nướng…
Tóm lại không để phí nguyên liệu là được.
19
Chỉ là đang ăn thì bỗng nghe thấy tiếng khóc.
Đại Hoàng cũng dựng lông lên.
Theo tiếng mà lần, liền phát hiện ra một căn hầm lớn.
Bên trong nhốt đầy người.
Nữ tử là nhiều nhất, tiếp đến là hài nhi.
Rồi còn… một nam nhân.
Bị trói như cái kén tằm.
Sau khi giải cứu mọi người, ta mới biết quán trọ này độc ác đến dường nào.
Chưởng quầy và đám hán tử kia đều bị đám người kia nhân lúc đêm ngủ mà đâm chết sạch, không ai sống sót.
Ăn uống no nê, họ chia nhau của cải trong quán rồi ai nấy tản đi, hồi hương.
Chỉ còn lại nam nhân kia bị thương nặng nơi chân, không thể đi nổi.
“Hoa dung nếu chịu ra tay tương trợ, tại hạ ngày sau nguyện dâng vạn lượng hoàng kim để đền ơn cứu mạng.”
Giọng nói lạnh lùng, nhưng vẫn lễ độ chừng mực.
Chỉ là… nghe sao mà quen đến lạ.
Nhưng kiểu quen này, lại chẳng thể nói thành lời.
“Ta đã cứu ngươi một lần rồi, giờ cứu thêm lần nữa, chẳng phải lại phải đền ta hai vạn lượng vàng sao?”
“Vậy… đa tạ cô nương. Vậy có thể phiền cô nương dìu ta đi giải quyết đôi chút chăng?”
Ta giật mình ngẩng đầu:
“Ngươi đã gọi ta là ‘cô nương’, chẳng lẽ cô nương lại có thể cùng ngươi làm chuyện đó sao?”
Nam tử im lặng, ôm bụng cuộn tròn người lại,
Ra vẻ sống không nổi nữa thì chết cho xong.