Chương 4 - Cuộc Đoàn Tụ Bại Lộ Bí Mật
Bà ta thu lại ánh mắt đầy thù hận dành cho tôi, rồi quay sang nở nụ cười nịnh bợ, khuôn mặt đầy nếp nhăn như cứng lại vì gượng gạo.
“Trung đội trưởng Lưu, ngài không biết đâu, người phụ nữ này thật sự rất ghê tởm!”
“Dắt theo một thằng con không rõ lai lịch, còn dám nhận là vợ của Trương Kiến Quốc.”
“Cả căn cứ này ai chẳng biết vợ của Kiến Quốc là con gái tôi – Phương Hoa, mà đám cưới tập thể của họ cũng chính là do ngài đứng ra chủ trì năm đó mà!”
Những người khác cũng bắt đầu hùa theo.
Từng người, từng người đều lên tiếng buộc tội tôi — nói rằng tôi chắc chắn là kẻ lăng nhăng, lỡ mang thai với ai đó rồi giờ đến căn cứ tìm đại một người đàn ông để gán trách nhiệm.
Thậm chí còn chỉ trỏ vào đống quần áo vương vãi trong vali tôi, chê bai, dè bỉu.
Ánh mắt của vị trung đội trưởng dần trở nên nghiêm khắc, cái nhìn dành cho tôi cũng không còn chút thân thiện nào như lúc đầu.
“Đúng vậy, tôi nhớ rõ… năm đó chính tôi là người ký vào báo cáo kết hôn của Trương Kiến Quốc.”
“Cô gái, cô chắc chắn mình không tìm nhầm người chứ? Trương Kiến Quốc và vợ anh ta đã kết hôn nhiều năm rồi.”
“Chỉ riêng thời gian sống cùng vợ trong khu gia thuộc đã là sáu năm.”
“Nếu cô cố tình đến đây gây chuyện, có ý định phá hoại hạnh phúc hôn nhân của quân nhân, tôi hoàn toàn có thể giao cô cho quân pháp xử lý.”
Từng chữ, từng câu của ông ta như những nhát búa giáng thẳng vào đầu tôi.
Sáu năm… thì ra đã sáu năm rồi.
Cũng tức là, không lâu sau khi tôi và anh ta kết hôn, Trương Kiến Quốc đã cưới người khác trong căn cứ này.
Thảo nào… mỗi năm đến dịp Tết hay lễ lạt, anh ta đều viện cớ bận nhiệm vụ, không thể về nhà.
…thì cứ nói tên cha con ra, nhất định sẽ có người giúp con.
Không ngờ, ngay giờ phút này, lời dặn ấy lại thực sự cứu mẹ con tôi một mạng.
Thì ra, cái lý do năm nào cũng nói “nhường cơ hội về nhà cho người khác” chẳng qua chỉ là cái cớ để che giấu một sự thật — anh ta đã sớm có một gia đình khác ở bên ngoài.
Tôi siết chặt nắm tay, lửa giận bốc lên trong mắt.
Vị trung đội trưởng nhìn khuôn mặt sưng tím của tôi, ánh mắt thoáng hiện vẻ do dự, rồi lại lên tiếng hỏi:
“Cô gái, cô chắc chắn chồng mình ở căn cứ này sao? Có thể là cô nhầm người rồi. Cô có ảnh chụp hoặc giấy tờ gì chứng minh không? Tôi sẽ giúp cô tra lại.”
Trương Kiến Quốc trước giờ luôn lấy lý do công việc đặc thù để từ chối chụp hình.
Bức ảnh vừa rồi chính là tấm duy nhất giữa tôi và anh ấy – ngoài ra tôi không còn bất kỳ thứ gì có thể làm bằng chứng.
Tôi nhìn con trai nằm bất động dưới đất, gương mặt trắng bệch, khóe môi còn đọng máu, lòng tôi như lửa đốt.
Trong lúc tuyệt vọng, tôi buột miệng nói ra một cái tên, mang theo chút hy vọng mong manh cuối cùng.
Vị sĩ quan nghe xong, trợn tròn mắt, gương mặt nghiêm lại:
“Cô là con gái của Trưởng quan Kiều?”
Tôi sững sờ, tròn mắt kinh ngạc — cái tên tôi tiện miệng nói ra vậy mà thật sự có người biết!
Cha tôi luôn là người kín tiếng, công việc của ông vô cùng bí mật, đến cả mẹ con tôi cũng không biết rõ.
Mãi đến mười năm trước, ông bị thương nặng trong lúc làm nhiệm vụ, phải nằm viện suốt nửa năm mới rút lui khỏi tiền tuyến, từ đó quan hệ cha con mới dần trở nên gần gũi hơn.
Cũng trong khoảng thời gian ấy, ngày nào cũng có người mặc quân phục đến thăm ông, người thì kính cẩn, kẻ thì nghiêm túc chào hỏi.
Dù còn nhỏ, tôi cũng mơ hồ nhận ra — cha tôi không phải một người bình thường.
Tôi chợt nhớ lại, trước khi lên đường tới căn cứ, mẹ từng dặn tôi:
“Nếu trên đường có chuyện gì khó giải quyết… cứ nói tên cha con ra. Nhất định sẽ có người ra tay giúp đỡ.”
Chỉ cần báo tên cha con ra là được.
Lúc đó, tôi còn cười mẹ lo xa – tôi chỉ đến tìm chồng để đón Tết cùng nhau thôi mà, có thể gặp rắc rối gì chứ?
Từ nhỏ đến lớn, thời gian cha tôi ở nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mỗi khi tôi hỏi mẹ: “Ba đi đâu rồi?”, bà luôn nở nụ cười đầy tự hào và nói: “Ba con là một chỉ huy rất giỏi.”
Trong trí nhớ của tôi, hình ảnh về cha chỉ có hai loại:
Một là bóng dáng uy nghiêm nhưng xa lạ thỉnh thoảng xuất hiện trong nhà.
Hai là những bức ảnh treo trên tường – nơi ông chụp chung với đồng đội.
Khi tôi còn bé, mẹ thường chỉ vào những tấm ảnh ấy, dạy tôi từng người trong đó là ai.
Tôi cố gắng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông mặc quân phục oai nghiêm trước mặt, nhìn kỹ mới nhận ra —
Gương mặt ông… có nét giống người trong tấm ảnh cha để lại ở nhà.
“Con gái của Trưởng quan Kiều thật sao?”
Thấy trung đội trưởng Lưu có vẻ nhận ra tôi, ánh mắt dì Chu lập tức chuyển sang căng thẳng và sợ hãi.
Giọng nói cũng bắt đầu run rẩy:
“Trung đội trưởng Lưu… làm sao cô ta có thể là người mà ngài quen biết được chứ? Một đứa đàn bà hư hỏng, không biết giữ mình như cô ta… sao có thể là con gái của một vị chỉ huy trong căn cứ được?”
Ánh mắt bà ta bắt đầu né tránh, miệng nói năng lung tung, trán đã lấm tấm mồ hôi.