Chương 5 - Cuộc Cược Định Mệnh
“Đủ rồi.”
Tôi cắt ngang lời cậu ấy, giơ tay chỉ về phía cửa, phải dồn hết sức mới giữ được bình tĩnh.
“Tớ không muốn nghe. Cậu về đi.”
Lục Chiêu nhìn tôi vài giây, ánh mắt đầy sốt ruột dần lắng xuống, thay vào đó là sự thất vọng xen lẫn cao ngạo.
“Cậu muốn làm loạn sao thì cứ làm, nhưng cần gì phải khiến quan hệ trở nên căng thẳng như thế. Đến lúc vào học ở Hoa Nam, gặp nhau suốt ngày, đến khi đó người thấy khó xử và hối hận, chắc chắn không phải là tớ.”
Hối hận sao?
Tôi bước đến bàn, cầm lên lá thư báo trúng tuyển từ Đại học Công nghệ Cáp Nhĩ Tân mà tôi đã giấu kỹ nhất.
Giây phút đó, tôi hiểu rõ hơn bao giờ hết: sau này, dù ngẩng đầu hay cúi đầu, chúng tôi cũng sẽ không còn chạm mặt nhau nữa.
Lục Chiêu, chẳng qua chỉ là một cơn mưa rào không đúng lúc trong tuổi thanh xuân của tôi, làm ướt áo tôi một chút, nhưng trời rồi sẽ lại trong.
7
Cuối cùng thì Lục Chiêu và Tống Tư Ngữ vẫn đi Vân Nam cùng nhau.
Mỗi ngày, bảng tin của tôi đều tràn ngập ảnh của bọn họ.
Hôm nay là ảnh chụp chung trên tường thành cổ ở Đại Lý, Tống Tư Ngữ cười rạng rỡ, Lục Chiêu đưa tay che nắng giúp cô ấy.
Ngày mai là ảnh chụp bóng lưng bên bờ Nhĩ Hải, cậu ấy đạp xe, Tống Tư Ngữ ngồi sau yên, váy tung bay trong gió.
Ngày kia, hai người thậm chí còn đăng ảnh mặc áo thun nhuộm cùng kiểu, dựa đầu vào nhau trong ống kính thân mật như một cặp tình nhân.
Từng bức ảnh, cứ như được cắt ra từ phim thần tượng, phô bày sự ngọt ngào không chút giấu giếm.
Tôi lướt từng tấm ảnh, lòng phẳng lặng như mặt nước chết.
Những bức ảnh đó, đối với tôi mà nói, chẳng qua là bằng chứng cuối cùng, xác nhận việc tôi rút lui là hoàn toàn đúng đắn và kịp thời.
Mẹ tôi rõ ràng cũng đã xem được ảnh trong trang cá nhân của Lục Chiêu.
Bà bưng một đĩa dưa hấu cắt sẵn đi đến, giả vờ như vô tình nói:
“Hôm nay mẹ thấy Lục Chiêu đăng ảnh trên mạng xã hội, thằng bé này, yêu đương mà giấu kỹ thật, giữ bí mật quá giỏi.”
Bà chép miệng một cái, ánh mắt đảo qua đảo lại trên mặt tôi, cố dò xem phản ứng.
Tôi mặt không biểu cảm khoá màn hình điện thoại, tiếp tục đút một miếng dưa hấu vào miệng.
“Mẹ nhìn con làm gì vậy?”
“Không có gì,” mẹ tôi khẽ ho một tiếng, nét mặt hơi lúng túng,
“Chỉ là… dì Trương mấy hôm trước còn nói với mẹ là hai đứa con đều nhận được giấy báo nhập học rồi, định gộp lại tổ chức một bữa tiệc mừng nhập học cho vui vẻ, rôm rả một chút. Con xem chuyện này…”
Cuối câu, giọng bà kéo dài, mang theo chút thăm dò.
Tôi hiểu ý. Người ta giờ là một cặp, tôi – cái “thanh mai” năm nào – mà chen vào thì đúng là khó xử thật.
“Con không làm đâu.”
Mẹ tôi sững người, chắc không nghĩ tôi từ chối nhanh vậy.
“Không làm cùng Lục Chiêu thì thôi, mẹ tổ chức riêng cho con cũng được chứ? Con gái mẹ thi đậu đại học trọng điểm, là chuyện vui lớn mà!”
“Con cũng không muốn làm riêng.” Tôi lắc đầu, nhè nhẹ nhổ hạt dưa hấu vào thùng rác. “Nhận bao lì xì xong sau này phải trả lại gấp đôi, phiền lắm.”
Nghe xong, mẹ tôi lại bật cười, vỗ nhẹ lên đầu tôi.
“Con bé này, nghĩ xa thật đấy. Nhưng mà cũng tốt!”
“Mẹ cũng chán mấy cái tiệc tùng hình thức ấy rồi, toàn người không thân đến cho có mặt, nghe mệt cả tai vì họ khoác lác. Tiền đó thà để con gái mẹ tiêu, thích mua gì thì mua, muốn đi đâu chơi thì đi!”
Nói rồi, mẹ thật sự rút điện thoại ra, gọn gàng chuyển cho tôi một khoản tiền, ghi chú là “Quỹ nhập học”.
Nhìn con số dài ngoằng hiện lên trong tài khoản, nỗi buồn cuối cùng còn sót lại vì Lục Chiêu trong tôi cũng hoàn toàn tan biến.
Tiền mặt vẫn luôn là liều thuốc an thần hiệu quả nhất.
“Mẹ ơi,” tôi cất điện thoại vào túi, “còn mười mấy ngày nữa mới nhập học, con muốn đi du lịch một chuyến.”
Mắt mẹ sáng lên: “Đi đâu? Vân Nam à? Cùng với bọn nó…”
“Không.” Tôi cắt lời, khóe môi khẽ nhếch, “Họ đi về phía Nam, con muốn đi về phía Bắc. Coi như rèn luyện sống tự lập trước. Đi đây đó một vòng, ngắm cảnh, rồi điểm đến cuối cùng là bay thẳng đến Cáp Nhĩ Tân, vào trường nhập học luôn.”
“Được!”
Mẹ tôi đập đùi cái đét, khuôn mặt hiện rõ niềm vui và tự hào.
“Con gái mẹ lớn rồi, biết suy nghĩ rồi! Tiền cứ thoải mái, nhớ giữ an toàn, thiếu thì báo mẹ ngay!”