Chương 3 - Cuộc Chơi Của Những Người Hầu

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cô ta thích bánh bao của tiệm ở đường Giang Ninh và cháo táo đỏ ở phố Tùy An.

Mà hai chỗ đó, đều cách trường một đoạn khá xa.

Sáng nào tôi cũng phải dậy sớm ít nhất một tiếng mới có thể chiều theo khẩu vị tiểu thư ấy.

Nghe nói, trước đây việc này đều do Kỳ Yếm đích thân làm.

Nghe đến đó, Kỳ Yếm khẽ nheo mắt.

Một lúc sau, anh mới nói:

“Thế thì thôi vậy.”

Nói rồi, anh lấy điện thoại ra, bấm vài cái trên màn hình.

“Chuyển cho cô ít tiền, nhớ mua thuốc bôi.”

Tôi liếc nhìn.

Hai vạn tệ.

Vết phỏng này, đúng là quá đáng giá.

Suốt đoạn đường, điện thoại của Kỳ Yếm không ngừng rung.

Anh tiện tay mở mấy tin nhắn thoại.

Cuối cùng là một giọng nam, hơi trầm, xen lẫn ý cười:

“Tiểu tổ tông nhà cậu không phải sắp sinh nhật rồi sao?”

“Năm nay định tổ chức thế nào? Anh em giúp một tay nhé.”

Kỳ Yếm bật cười, “Dĩ nhiên là phải tổ chức hoành tráng rồi.”

“Nhân tiện, tôi bảo Lạc Vi mang theo mấy cô bạn đến, cậu xem có vừa mắt ai không.”

“Hứa Thiếu gia à, cậu hai mươi hai tuổi rồi, cũng nên yêu đương đi chứ.”

Chẳng mấy chốc, xe đã đến cổng trường.

Tôi xuống xe, đi về phía cổng.

Chưa kịp đi được bao xa, sau lưng đã vang lên giọng nói của anh.

Giọng anh chậm rãi, đều đều:

“Dạo này vất vả cho cô rồi.”

“Sau này nếu gặp khó khăn gì, cứ nói với tôi.”

Tôi đứng khựng lại.

Tôi năm nay hai mươi tuổi.

Vì mưu sinh, tôi từng rửa bát thuê, giao đồ ăn, làm lễ tân khách sạn.

Ngày qua ngày, sống cầm cự đến mức gần như tê dại.

Tôi từng gặp đủ kiểu ông chủ, nhưng chưa từng có ai, tốt bụng như anh.

Tôi không quay đầu lại.

“Được.”

“Cảm ơn anh.”

  4.

Chiều hôm sau, tôi đến bệnh viện một chuyến.

Tôi đi đóng tiền viện phí, rồi ngồi trò chuyện với bà ngoại một lúc.

Bà nói hơi khó nghe, giọng mơ hồ không rõ.

Nhưng tôi vẫn hiểu được.

Bà đang hỏi tôi: Ninh Ninh à, tiền đâu mà cháu còn thuê được cả hộ lý đắt thế cho bà?

Tôi đáp: “Bà đừng lo, người tốt vẫn còn nhiều, ai cũng giúp cháu một tay.”

Vừa nói xong, điện thoại tôi vang lên.

Là cuộc gọi từ Giang Lạc Vi.

“Đem áo khoác đến cho tôi.”

Ngay sau đó, cô ta gửi địa chỉ.

Là một quán bar.

Tôi vội vàng nhận lời.

Đến nơi rồi, tôi mới phát hiện — Kỳ Yếm cũng có mặt.

Họ đang ngồi cạnh nhau, chơi xúc xắc.

Giang Lạc Vi cầm lấy áo khoác, thuận miệng bảo tôi: “Tự tìm chỗ ngồi đi.”

Tôi đáp vâng, rồi tìm đại một góc ngồi xuống.

Đúng lúc đó, cố vấn lớp nhắn tin bảo tôi đến văn phòng gặp cô.

Tôi đứng dậy, định đến trước mặt Giang Lạc Vi để nói một tiếng.

Nhưng chưa kịp mở lời, cả không gian bỗng tối đen.

Cúp điện.

Đám đông lập tức rối loạn, tôi suýt nữa thì bị chen ngã.

Đúng lúc đó, có một bàn tay giữ chặt lấy tôi.

Anh nắm tay tôi, đưa tôi xuyên qua đám người hỗn loạn.

Lực của anh rất mạnh, tôi mấy lần lên tiếng bảo anh buông ra.

Nhưng xung quanh quá ồn, anh chẳng nghe thấy.

Không biết bao lâu sau, cuối cùng anh mới dừng lại.

Anh ôm tôi vào lòng, cúi xuống, chóp mũi khẽ chạm vào trán tôi, giọng dịu nhẹ:

“Sợ rồi à?”

Tôi sững người vài giây, mới tìm lại được giọng mình.

“Kỳ Yếm?”

Đúng lúc này, đèn phía trên bật sáng trở lại.

Người đàn ông nhìn tôi, vội buông tay, lùi về sau một bước, ánh mắt lấp lửng, rất lâu sau mới mở miệng:

“Xin lỗi.”

“Nhận nhầm người rồi.”

Tôi gật đầu, “Không sao, tôi hiểu.”

Tôi hay đi chung với Giang Lạc Vi, lâu dần quần áo cũng vương mùi nước hoa cô ấy thường dùng.

Trùng hợp là, mấy hôm trước, Giang Lạc Vi mới đi cắt tóc mái.

Chỉ là, kiểu tóc này cô ấy để đẹp hơn tôi nhiều.

Tôi vội vã rời khỏi quán bar.

Sau đó, Giang Lạc Vi còn cố ý thể hiện tình cảm với anh trước mặt tôi thêm vài lần.

Cô ta muốn gì, Kỳ Yếm đều tìm mọi cách đáp ứng.

Cô ta hỏi: “Chúng tôi có phải rất xứng đôi không?”

Tôi gật đầu, “Phải.”

Giang Lạc Vi hừ nhẹ.

Cho đến một lần, tôi đến bệnh viện thăm bà xong, vừa ra khỏi cửa thì tình cờ gặp họ.

Vừa thấy tôi, Kỳ Yếm theo phản xạ hỏi:

“Cô đến thăm bà à? Bà đỡ hơn chút nào chưa?”

Vừa dứt lời, sắc mặt Giang Lạc Vi khẽ thay đổi.

“Chuyện của cô ấy, anh biết rõ quá nhỉ.”

Kỳ Yếm không nhận ra sự khác thường trong giọng cô ta, “Chứ sao nữa, người anh sắp đặt bên cạnh em, tất nhiên phải điều tra cho rõ.”

Tối hôm đó, Giang Lạc Vi mặt lạnh như tiền, đưa điện thoại cho tôi, bảo tôi mở đoạn chat giữa tôi và Kỳ Yếm.

Thực ra trong đó chẳng có gì.

Ngoài mấy lần chuyển tiền, còn lại đều là dặn dò những chuyện liên quan đến cô ta.

Xem xong, cô ta trả điện thoại lại cho tôi.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Cuối cùng, cô ta mở miệng:

“Phó Ninh, cô xóa WeChat của Kỳ Yếm đi.”

“Phía anh ấy, tôi sẽ giải thích.”

Tôi im lặng một lát, rồi xoá trước mặt cô ta.

Cô ta nhìn tôi.

“Vậy mới đúng chứ, hai người vốn dĩ không cùng một thế giới.”

Đúng vậy.

Nếu không có Giang Lạc Vi, cả đời này Kỳ Yếm cũng sẽ không biết tôi tên là gì.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)