Chương 8 - Cuộc Chiến Với Sự Phản Bội

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chương 8

Tôi chẳng hứng thú xem thêm, xoay người đi lên tầng hai, vào thư phòng và khóa trái cửa.

Dưới lầu, tiếng khóc, chửi rủa và tiếng trẻ con gào thét hòa thành một bản nhạc hỗn loạn, tuyệt vọng đến chói tai.

Tôi cầm điện thoại, gọi cho anh trai.

“Anh, bọn họ đánh nhau rồi.”

“Đáng đời.”

Giọng anh trai tôi lạnh như thép.

“Cần anh cho người đến ‘mời’ cô ta đi không?”

“Không cần.”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ — ánh đèn neon của thành phố nhấp nháy xa xa, nhưng chẳng thể chiếu nổi một tia sáng vào lòng tôi.

“Để họ tự giải quyết. Nếu tối nay anh ta không ký, mai kết cục của anh ta sẽ còn thảm hơn.”

“Rõ rồi. Đội luật sư luôn trong trạng thái sẵn sàng.”

Cúp máy, tôi ngồi xuống trước bàn làm việc, đầu óc trống rỗng.

Lúc này, tôi chẳng thấy hả hê hay sung sướng gì cả — chỉ có một nỗi mệt mỏi thấm vào tận xương tủy.

Năm năm hôn nhân — hóa ra chỉ là một trò lừa dối tinh vi.

Tình yêu mà tôi từng tin tưởng, chỉ là một lớp vỏ được anh ta dệt nên bằng dối trá.

Tất cả những gì tôi từng cho đi, trong mắt anh ta, có lẽ chỉ là bước đệm cho con đường danh lợi của anh.

Tiếng cãi vã dưới lầu dần nhỏ lại, thay bằng sự im lặng đáng sợ kéo dài.

Không biết bao lâu sau, có tiếng gõ cửa.

“Ngôn Ngôn…” Là giọng của Kỷ Bách Nhiên, khàn đến mức gần như không nhận ra.

Tôi không đáp.

“Anh… ký rồi.”

Anh ta ngừng một chút, rồi nghẹn ngào nói tiếp: “Ký… rồi.”

Tôi đứng dậy, đi đến mở cửa.

Anh ta đứng ở cửa, tóc tai rối bù, áo sơ mi rách nát, trên mặt còn vài vết cào xước rõ rệt.

Phòng khách không còn bóng dáng Mạnh Dao và đứa bé, chỉ còn lại một mớ hỗn độn tan hoang.

Anh ta run rẩy đưa tôi bản thỏa thuận ly hôn đã ký tên.

Tôi nhận lấy, kiểm tra kỹ từng dòng, xác nhận không có sai sót.

“Anh có thể đi được rồi.” Tôi ra lệnh tiễn khách.

“Ngôn Ngôn…”

Anh ta không nhúc nhích, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt ngập tràn hối hận và không cam lòng.

“Chúng ta… thật sự không thể quay lại sao?

Anh sai rồi… Anh thật sự biết mình sai rồi… Là anh bị cô ta che mờ lý trí. Người anh yêu từ đầu đến cuối — luôn là em.”“Yêu?”

Tôi bật cười như thể vừa nghe một trò hề tồi tệ nhất thế gian.

“Kỷ Bách Nhiên, đừng làm nhục từ ‘yêu’ nữa.

Từ lúc anh chọn lừa dối tôi, giữa chúng ta chỉ còn lại toan tính.”

“Bây giờ anh trắng tay rồi mới nhớ đến tôi à? Muộn rồi.”

Tôi chỉ thẳng ra cửa.

“Cút. Đừng để tôi gọi bảo vệ.”

Sắc mặt anh ta tái nhợt đến mức không còn chút máu.

Anh ta hiểu — tất cả đã không thể cứu vãn.

Anh loạng choạng quay người, từng bước rời khỏi căn nhà mà anh từng là chủ nhân suốt năm năm.

Cánh cửa lớn khép lại sau lưng anh, phát ra tiếng “rầm” nặng nề như kết thúc của một bản án.

Thế giới, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Tôi tựa lưng vào cửa, cơ thể dần trượt xuống, ngồi bệt trên sàn lạnh.

Và rồi, nước mắt cuối cùng cũng trào ra —

Không phải vì Kỷ Bách Nhiên, cũng không phải vì tình yêu đã chết ấy.

Mà là vì chính bản thân tôi.

Vì Thư Ngôn, người từng ngây thơ tin rằng mình đã lấy được tình yêu.

Vì năm năm thanh xuân và chân thành bị người ta ngang nhiên đánh cắp.

Ngày hôm sau, anh trai tôi đi cùng tôi làm xong mọi thủ tục ly hôn.

Công ty Kỷ Bách Nhiên chính thức tuyên bố phá sản, toàn bộ tài sản cá nhân của anh ta — bao gồm cả chiếc Porsche mua cho Mạnh Dao — đều bị tòa án cưỡng chế thi hành để trả lại số tiền tôi từng đầu tư trước hôn nhân.

Anh ta thật sự trắng tay, lại còn gánh thêm một khoản nợ không biết bao giờ mới trả nổi.

Còn Mạnh Dao, nghe nói đã ôm con về quê.

Đứa con mà cô ta tưởng sẽ đổi đời, cuối cùng lại trở thành gánh nặng lớn nhất đời cô ta.

Còn ân oán giữa cô ta và Kỷ Bách Nhiên? Tôi không quan tâm nữa.

Thế giới của họ — đã không còn liên quan đến tôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)