Chương 5 - Cuộc Chiến Với Mẹ Trong Siêu Thị
Khi còn nhỏ, nghe những lời đó tôi như bị sét đánh, sợ hãi tột độ, cảm giác tội lỗi gần như đè bẹp tôi, chỉ biết cố gắng học hành, hy vọng sau này có thể cho mẹ một cuộc sống tốt.
Nhưng giờ nghĩ lại, đó chỉ là cái cớ để bà kiểm soát tôi. Bà từng bước điều khiển tôi, muốn trói tôi bên mình, để bà tiếp tục hút máu.
Sau một kỳ nghỉ hỗn loạn gà bay chó sủa, tôi trở lại công ty làm việc.
Hôm đó sếp gọi tôi vào văn phòng, sắp xếp cho tôi đi công tác vài ngày để gặp đối tác.
Nếu hoàn thành tốt lần này, tôi sẽ được thăng chức.
Nghĩ tới bao chuyện rối ren gần đây, đổi không khí một chút cũng tốt, huống chi còn có thưởng.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức đồng ý. Để hoàn thành công việc thật tốt, tôi còn chủ động tăng ca mấy ngày liền để sửa lại bản kế hoạch.
Ra khỏi công ty thì trời đã tối, tôi vội bước nhanh về phía khách sạn.
“Tạ Hiến!”
Bất ngờ, một giọng nói quen thuộc gọi tôi lại.
Tôi dừng bước quay đầu, thấy mẹ đang chạy về phía tôi.
“Mẹ đợi con lâu lắm rồi, làm ầm như thế cũng đủ rồi chứ, mau về nhà đi!”
Bà lao đến nắm lấy tay tôi, nhưng tôi lập tức hất ra.
“Con không về nữa. Vài hôm nữa tìm được nhà, con sẽ dọn đi hẳn. Từ giờ con sẽ gửi mẹ một khoản sinh hoạt phí mỗi tháng, còn lại đừng can thiệp vào cuộc sống của con nữa.”
Nghe vậy, mẹ tôi vô cùng sốc: “Cái gì?! Con muốn dọn đi?! Vậy mẹ phải làm sao đây? Mẹ không đồng ý!”
“Không cần mẹ đồng ý. Đây chỉ là con thông báo. Với lại mẹ không phải giun trong bụng con, không có con mẹ cũng không chết đâu.”
“Cô Triệu à, tình trạng bây giờ là do chính tay bà tạo ra. Nếu tôi là bà, tôi sẽ biết tự xem lại mình, chứ không phải đổ hết lỗi lên người khác.”
Mẹ tôi ôm mặt, gần như sụp đổ: “Bố con mất sớm, giờ con cũng muốn rời bỏ mẹ, con muốn giết chết mẹ à?!”
Mấy chiêu này tôi thấy quen rồi, chẳng còn hiệu quả. Tôi quay người bỏ đi, hôm nay không lái xe, mà nếu không đi ngay sẽ lỡ chuyến tàu điện cuối.
“Đời tôi sao mà khổ thế này, chồng chết sớm, con gái cũng bỏ rơi tôi, chi bằng chết quách cho xong!”
Mẹ tôi hét lên một tiếng, rồi bất ngờ lao thẳng ra giữa đường.
7
Tôi quay đầu lại, vừa kịp thấy một chiếc xe đang lao tới chỗ mẹ, tiếng phanh kêu két lên một tiếng chói tai, tôi cũng sợ cứng người, đầu óc trống rỗng.
May mà tài xế có tay lái vững, xoay vô lăng gấp né kịp.
Mẹ tôi ngã lăn ra đất, tài xế dừng xe lại, chỉ vào bà mắng như tát nước: “Bà già điên à, muốn chết cũng đừng kéo tôi theo!”
“Ái da, chân tôi đau quá, anh phải bồi thường!” Mẹ tôi ôm chân kêu la.
Nghe xong, tài xế suýt ói máu: “Bà bị thần kinh à, rõ ràng là bà lao ra đường ăn vạ, còn đòi tiền? Tôi báo cảnh sát bây giờ!”
Nghe nói báo cảnh sát, mẹ tôi có chút hoảng, trong lòng bà biết rõ — chuyện này bà sai, báo công an thì chẳng được gì.
“Thôi thôi, tôi không chấp làm gì, anh đi đi.”
“Tạ Hiến, mau gọi xe cấp cứu cho mẹ đi, mẹ đau chân lắm, chắc gãy xương rồi.”
Bà quay sang nhìn tôi, còn vẫy tay ra hiệu.
Tài xế cũng nhìn theo tay bà rồi quay sang tôi: “Cô là người nhà bà ta à? Mau đưa bà đi đi, xe tôi mới mua đấy, còn chưa tính sổ với bà ta đâu.”
Lúc này dù tôi có muốn chạy cũng chẳng thoát được, đành cắn răng bước tới xin lỗi tài xế, rồi gọi xe cấp cứu đưa bà vào viện.
Tới bệnh viện, tôi chạy tới chạy lui nào đóng tiền, nào chụp phim. Sau một hồi bận rộn, bác sĩ bảo chân bà hoàn toàn không sao, không gãy, không trật, cùng lắm là bầm tím.
“Không thể nào! Chắc chắn là anh nhầm rồi! Chân tôi đau lắm, chắc chắn bị gãy!”
Mẹ tôi nằm trên giường bệnh, gào ầm lên, khí thế đầy người.
Tôi đặt thẳng phim chụp trước mặt bà: “Đừng giả vờ nữa, chân mẹ khỏe như trâu. Giờ muộn rồi, con không muốn đôi co, mau dậy về nhà.”
“Con không dậy nổi, chân con đau chết đi được.”
Thấy hai mẹ con giằng co mãi không xong, bác sĩ đề xuất một cách giải quyết: bảo tôi thuê một chiếc xe lăn để đẩy mẹ tôi về.
Mẹ tôi cũng đồng ý với cách này, ngồi lên xe lăn và để tôi đẩy về nhà.
Về đến cửa, bà lập tức kéo tay tôi: “Mẹ không lừa con đâu, chân mẹ thật sự rất đau, con ở nhà chăm mẹ vài ngày được không?”
“Nếu con mặc kệ mẹ, chắc mẹ chỉ còn cách chết đói thôi.”
Tôi nghĩ đến cảnh chiếc xe suýt tông vào bà, lòng vẫn còn sợ hãi, có khi chân bà thực sự bị chấn thương cũng nên.
Suy nghĩ một lúc, tôi quyết định ở lại nhà chăm bà vài hôm. Dù sao ban ngày tôi cũng đi làm, mốt còn phải đi công tác, ở nhà cũng chỉ là ngủ qua đêm.