Chương 1 - Cuộc Chiến Vì Tương Lai Con Trai
Sau khi suất đại học của con trai bị người khác cướp mất, tôi dắt con đến nhờ chồng là quân nhân giúp đỡ.
Kết quả vừa đến đã phát hiện—anh ta đã sớm dọn đến sống chung với quả phụ của chiến hữu, và người cướp suất đại học của con tôi chính là đứa con của quả phụ ấy!
Tôi trong mắt mọi người lập tức biến thành “tiểu tam”, còn con trai tôi thì bị gọi là “đồ hoang”.
Con tôi chịu nhục không chịu nổi, mắc trầm uất, trong tuyệt vọng đã cắt đ/ứt động mạch cổ tay.
Tôi quỳ xuống cầu xin anh ta về nhìn con lần cuối.
Anh ta lại cười lạnh từ chối.
“Nhường một suất đại học mà phải sống ch/t như thế, đúng là nên trị cái tính yếu đuối được nuông chiều quá mức, muốn ch/t thì ch/t cho xong!”
Con trai ch/t rồi, tôi lại bị vu oan là không giữ phận người vợ, bị trói bỏ vào lồng heo.
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng ngày tên con trai bị người khác thay thế.
Tôi vừa khóc vừa đập cửa nhà lãnh đạo, cầu xin lãnh đạo đứng ra đòi lại công bằng cho mẹ con tôi.
—
“Đồng chí lãnh đạo, tôi ở quê nghèo một thân một mình nuôi con ăn học đỗ đại học, ai ngờ cái đồ đàn ông khốn kiếp kia lại lén sau lưng cưới hồ ly tinh!”
“Hắn còn cướp suất đại học của con tôi giao cho cái đồ con hoang kia! Đây là muốn ép mẹ con tôi vào đường ch/t mà!”
Con người ta sợ nổi tiếng, heo sợ béo, tôi chỉ cần làm ầm lên cho mọi người biết, nước bọt thiên hạ cũng đủ nhấn ch/t bọn họ.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Tần Tiểu Quân đã hớt hải chạy đến, thì ra hắn cũng biết cuống lên.
Đời trước tôi quỳ ôm chân hắn cầu xin về khuyên con trai đang sụp đổ mà tự sát, hắn lại lạnh lùng bảo chúng tôi đang diễn trò khổ nhục kế.
Lần này mới chỉ nghe tôi sắp gây chuyện, hắn đã chạy đến trong năm phút.
Hắn nắm cổ áo tôi:
“Cô theo tôi về! Mất mặt quá rồi!”
Đám dân xem náo nhiệt đã vây thành một vòng, mấy người phụ nữ chỉ vào tôi nói:
“Con điên này thầm yêu anh Tiểu Quân mới chạy đến đây làm loạn, chị Linh Kiều mới là vợ bộ đội, con này đừng nói một ngón tay của chị ấy cũng chẳng bằng, anh Tiểu Quân sao có thể thích loại người như nó?”
Có mấy đứa trẻ nghịch ngợm xông đến trước mặt tôi, nhổ nước bọt lên mặt tôi.
“Mặt đen sì thế kia, cho nó tí nước rửa mặt!”
Tôi giận đến mức nước mắt rơi không ngừng.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, tôi còn chưa kịp phản ứng thì Linh Kiều đã khóc lóc như hoa lê trong mưa.
“Chị gái, anh Tiểu Quân là thấy mẹ con em cô nhi quả phụ nên mới giúp đỡ. Đồ của chị chúng em không tranh đâu.”
Cô ta mặc áo hoa dệt ni-lông sạch sẽ, tóc ngắn gọn gàng.
Còn tôi thì mặc áo vá chằng vá đụp không rõ màu gốc, tóc tai bù xù, mặt đen bóng vì năm tháng lao động đồng áng.
Cô ta như cán bộ sạch sẽ tinh tươm, tôi lại như ăn mày.
Tần Tiểu Quân thấy cô ta khóc, giọng bực bội quát tôi:
“Về nhà nói cho rõ, đừng ở đây làm loạn!”
Tôi tránh khỏi hắn: “Nhà? Nhà gì? Vừa rồi anh không nghe người ta nói ai mới là vợ bộ đội à?”
Tần Tiểu Quân lập tức hoảng lên.
Linh Kiều vội lau đi giọt nước mắt vốn không tồn tại “Họ nói bừa thôi.”
Tần Tiểu Quân nhanh chóng gật đầu: “Người thành phố thích đùa, cô không hiểu thì đừng nghĩ linh tinh.”
Hắn vừa dứt lời thì con trai tôi, Tiểu Cương, đã đánh nhau với một đứa trẻ bên cạnh!
Đứa trẻ kia to khỏe, đá một cái đã khiến Tiểu Cương gầy yếu ngã xuống đất.
“Tần Tiểu Quân mới là ba tao, giấy báo trúng tuyển là ba tao đưa cho tao, đồ con hoang như mày cút đi!”
Tôi quay đầu nhìn thì thấy con trai bị một thằng nhóc đè xuống đất đấm đá. Đó là con của Linh Kiều, Vương Tuấn! Trước kia còn gầy nhỏ, giờ lại to khỏe hơn Tiểu Cương nhiều.
Tiểu Cương làm sao địch lại. Nó lâu nay ăn không đủ no, mặt mũi vàng vọt, xương sườn hiện lên qua áo, bị Vương Tuấn cưỡi lên đánh cho mặt mũi bầm dập.
“Đồ ch ó hoang từ đâu tới, dám cướp ba tao, đánh ch/t mày!”