
Chiếc trực thăng vũ trang trong bãi đỗ máy bay của tôi, lại bất ngờ xuất hiện trong livestream của Lâm Yên Khả.
Cô ta nhuộm tóc vàng chói lóa, ngồi trong khoang lái, vênh váo khoe khoang:
“Anh tổng giám đốc tặng em chiếc máy bay nhỏ này đó~ Tí nữa em lái đi đón ảnh dạo gió~”
Tôi lập tức gọi cho chồng.
Kết quả là bị tàn nhẫn tắt máy.
Chiến cơ quân dụng mà dám đem đi tặng cho loại nghệ sĩ rẻ tiền? Cô ta xứng à?
Tôi lập tức báo cáo lên chiến khu, yêu cầu lập án theo cấp độ “mất cắp cấp một”.
Khi đội đặc nhiệm xuất kích, Lâm Yên Khả vẫn còn đang loay hoay học cách điều khiển.
Chưa đến vài giây sau, cô ta bị lôi xềnh xệch khỏi buồng lái, như con chó chết quăng thẳng xuống đường băng.
Hàng chục vạn người đang xem livestream đã tận mắt chứng kiến toàn bộ.
Bình luận nổ tung:
“Vãi! Đội đặc nhiệm cũng ra tay luôn hả?!”
“Lâm Yên Khả toi rồi……”
Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ.
“Tiếp cận chiến cơ trái phép, có thể bị tiêu diệt tại chỗ.”
Đã tự tìm đường chết thì đừng mong có đường lui.
Có những thứ, đụng vào rồi… phải trả giá bằng máu.
Bình luận