Chương 4 - Cuộc Chiến Trong Văn Phòng

11

Dù bên ngoài, các nhân viên dưới quyền William tỏ ra trung thành, nhưng thực chất họ vẫn thường xuyên báo cáo công việc cho tôi.

Chúng ta, những người lao động, nếu không giúp đỡ nhau, thì ai sẽ giúp chúng ta đây?

Tuy nhiên, William vẫn giữ một sự cảnh giác với các nhân viên của mình, nên nhiều hoạt động gặp khách hàng anh ta không cho họ tham gia. Nhưng chỉ cần biết địa điểm, thì tôi nghĩ, làm sao tôi lại không thể biết được chuyện gì đang xảy ra trong phòng VIP chứ?

Tôi lấy lý do đi họp và lén theo William, chụp được không ít bức ảnh “tình tiết nóng” mà tôi sẽ giữ lại, chờ thời cơ để vả vào mặt họ.

Kể từ khi nhận được hợp đồng, thái độ của William và Tạ Vân càng trở nên ngông cuồng hơn. Tạ Vân lại tiếp tục ra tay “chỉnh đốn” chúng tôi, nhưng lần này cô ta chọn bắt đầu từ những chi tiết nhỏ.

Dù là hôm trước phải làm thêm đến khuya, chỉ cần hôm sau đi làm muộn một phút là cũng tính là đi muộn, phạt ngay 500 tệ.

Mỗi nửa tiếng, Tạ Vân lại đi kiểm tra văn phòng, chỉ cần trên bàn có một mẩu giấy lộn, phạt ngay 200 tệ.

Chỉ trong vòng một tuần, bộ phận kỹ thuật chúng tôi đã nộp phạt lên đến cả chục nghìn tệ. Tôi đi tìm Tạ Vân để lý luận, nhưng cô ấy chỉ lôi ngay quyển sổ tay nhân viên ra:

“Trong quy định rõ ràng là nhân viên không được đi muộn, và phải giữ bàn làm việc sạch sẽ. Các bạn đã ký xác nhận khi vào làm, sao giờ lại quên nhanh thế?”

Ngoài ra, William còn thiết lập một hệ thống chu kỳ mới, quy định thời gian hoàn thành mỗi công đoạn. Nếu không đúng hạn, sẽ bị trừ lương.

Ví dụ, một công đoạn lập trình cần 8 tiếng mới hoàn thành, nhưng anh ta quy định chỉ có 6 tiếng, khiến chúng tôi chẳng có thời gian đi vệ sinh.

Gần đây, Tạ Vân còn dẫn theo các cô gái dài chân ở bộ phận bán hàng lên livestream nhảy múa quảng bá cho robot chăm sóc. Dự án này không chỉ được công ty đánh giá cao mà còn được thành phố kỳ vọng rất lớn. Nếu chúng tôi làm tốt, thì thực sự có thể vượt qua Hoành Hưng.

Nhờ chiêu này của Tạ Vân, robot chăm sóc thu hút được sự chú ý rộng rãi và nhận được không ít đơn hàng. Tạ Vân còn kiêu ngạo nói trước mặt tôi:

“Tôi đã nói rồi, bán hàng mới là quan trọng. Dù chỉ là một sản phẩm nửa vời, tôi cũng có thể bán được vài nghìn đơn.”

Tôi chỉ đáp lại một câu “Ồ”.

Bởi vì cái robot chăm sóc ấy giờ chỉ là một cái vỏ bọc, nói thẳng ra, chỉ cần thêm một chức năng nữa, hệ thống sẽ hoàn toàn sập luôn.

12

Một tháng đã trôi qua nhóm của tôi không kéo được dự án mới, còn nhóm của William thì lại thắng.

Trước khi tan làm, tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa sếp và Tạ Vân ngoài cửa văn phòng:

“Lưu Hiểu dù sao cũng là nhân tài kỹ thuật cao, không bằng để cô ấy ở lại, hoàn thiện hệ thống robot chăm sóc rồi hẵng đi?”

Tạ Vân lập tức phản bác:

“Dù sao thì hệ thống này cũng sắp xong rồi, phần còn lại cứ để William làm là được bố còn muốn thưởng dự án cho Lưu Hiểu à?”

Lúc tôi mới vào công ty, sếp đã hứa nếu làm thành dự án robot chăm sóc này, tôi sẽ nhận được ít nhất 500 ngàn tệ tiền thưởng.

Sếp vỗ đùi:

“Không được, con chắc chắn là William có thể tiếp quản hết tất cả chứ?”

Tạ Vân tự tin trả lời:

“Chắc chắn rồi, mà William tháng này còn kéo về mấy hợp đồng lớn nữa.”

Sếp rõ ràng đồng ý với ý kiến của Tạ Vân.

Ngày hôm sau, chúng tôi 5 người bị gọi vào phòng làm việc. Tạ Vân đưa cho mỗi người một giấy sa thải:

“Các bạn qua phòng nhân sự nhận lương thôi.”

Cô ta còn đặc biệt nói với tôi:

“Lưu Hiểu à, nếu tôi là cô, tôi sẽ tìm một người đàn ông để lấy chồng. Cô như vậy thì không thể nào địch lại được mấy ông kỹ thuật đâu. Cũng chẳng giống chúng tôi bên bán hàng, tuổi tác không thành vấn đề.”

Tôi chẳng buồn đáp lại, chỉ hỏi:

“Vậy khi robot chăm sóc chính thức ra mắt, có in tên tôi lên không?”

Tạ Vân nghe xong như thể tôi vừa nói một câu đùa lớn, cô ta bật cười:

“Lưu Hiểu, cô đang mơ à? Cô đã nghỉ việc rồi thì có liên quan gì đến cô nữa? Hệ thống này giờ đều là William làm, đến lúc đó chỉ có tên William thôi.”

Thật buồn cười, William chẳng qua chỉ sao chép lại mã nguồn tôi viết trước đây mà thôi.

Tôi giả vờ suy nghĩ một lúc, Tạ Vân lập tức cảnh giác:

“Cô không phải muốn giành công lao đấy chứ!”

Ngay lập tức, cô ta dùng máy tính gõ ra một bản tuyên bố, trên đó viết rõ:

“Sau khi kiểm tra, Lưu Hiểu chưa từng tham gia vào dự án robot chăm sóc này.”

Cô ta đưa bút cho tôi:

“Nếu cô không ký, tôi sẽ tìm lý do để đuổi hết bốn nhân viên dưới quyền William. Dù sao bọn họ cũng từng là người của cô, cô sẽ không nhẫn tâm làm vậy chứ?”

Tạ Vân quả thật là một người tàn nhẫn.

Được, tôi ký.

Nghe nói, Tạ Vân còn liên hệ với những người quen của cô ta, nhắc họ không tuyển dụng tôi vào các công ty khác.

Hừ, thật là ngây thơ.

13

Sau khi rời công ty, tôi không vội vàng đến Hoành Hưng mà đưa nhóm đi du lịch một chuyến. Đây cũng là chuyến du lịch đầu tiên của tôi kể từ khi ra trường.

Trong thời gian rảnh, tôi mở điện thoại và thấy công ty tổ chức buổi họp báo. Tạ Vân đã giới thiệu robot chăm sóc một cách long trọng và nhấn mạnh rằng dự án này do William hoàn thành.

Hơn nữa, sản phẩm thực tế sẽ được trưng bày tại hội nghị đầu tư doanh nghiệp vào tháng sau. Những người tham dự sẽ là các công ty lớn, nếu có thể nhận được đầu tư lớn, việc niêm yết chứng khoán chẳng còn gì khó. Ngược lại, nếu có vấn đề, dự án này sẽ trở thành trò cười trong ngành.

Sau khi nghỉ ngơi đủ, chúng tôi tập trung lại và đến Hoành Hưng để báo cáo công việc, mang theo một phương án mới — robot chăm sóc.

Về cả tính năng lẫn ý tưởng, nó vượt trội hơn nhiều so với robot chăm sóc của Tạ Vân. Hoành Hưng rất ủng hộ, và chỉ sau một thời gian ngắn đã hoàn thành mô hình 3D, sẵn sàng cho việc công bố tại hội nghị đầu tư.

Vào ngày hội nghị, tôi và nhóm đang tham quan các sản phẩm của các công ty khác thì bất ngờ nhìn thấy Tạ Vân đang khoác tay William đi nhanh về phía tôi, trên mặt cô ta đầy vẻ chế nhạo:

“Sao? Muốn nhân cơ hội này nộp đơn xin việc à? Đừng có mơ, kiểu nhân viên như cô, dám chống đối cấp trên thì không công ty nào nhận đâu.”

William cũng lên tiếng phụ họa:

“Lưu Hiểu lần này tôi nhất định sẽ thắng cô!”

Tôi cau mày, hai người này đúng là có vấn đề.

Tôi không muốn tốn thời gian với họ, quay đầu đi thẳng. Vừa đi được vài bước, tôi thấy vài nhà đầu tư nổi tiếng đang đứng gần đó. Tôi liền cầm tài liệu giới thiệu bước tới, nhưng bị Tạ Vân chen lên trước.

“Tổng giám đốc Lý, dự án robot chăm sóc của chúng tôi đã tiến hành từ lâu và hiện nay đơn đặt hàng đã vượt qua 100.000.”

Tổng giám đốc Lý rõ ràng rất quan tâm đến dự án này, ngay lập tức yêu cầu Tạ Vân dẫn đầu đưa anh ta đến gian hàng của họ.

Tạ Vân đã thay đổi thiết kế của robot, màu sắc rất bắt mắt, nhưng tiếc là nó chỉ là một chiếc gối thêu.

Tổng giám đốc Lý nhìn vào màn hình PPT và không thể kiềm chế vỗ tay khen ngợi:

“Robot này rất có giá trị đầu tư, nếu các bạn có thể thực hiện được những gì trên PPT, tôi tin chắc rằng nó sẽ chiếm lĩnh được thị trường nước ngoài.”

Tạ Vân ngay lập tức tận dụng cơ hội, yêu cầu Tổng giám đốc Lý ngồi thử lên ghế của robot. Tôi lập tức lao tới ngăn cản.

14

Tôi lập tức giữ tay Tổng giám đốc Lý lại, nói:

“Dù sao đây vẫn chưa hoàn thiện, thôi ông đừng thử nữa.”

Tôi đương nhiên phải ngăn cản, nếu như Tổng giám đốc Lý gặp phải vấn đề gì thì sao chúng tôi có thể tiếp tục thuyết trình được nữa?

Tạ Vân và William thấy tôi nói vậy thì tức giận không thôi:

“Lưu Hiểu, cô bị bệnh à! Chẳng qua tôi thử một chút thôi.”

Tạ Vân lập tức tháo dây an toàn và ngồi lên ghế, ngay khi robot hoạt động, nó lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong hội nghị đầu tư.

Sếp đứng trong đám đông, tỏ ra rất tự hào, liên tục đưa danh thiếp.

Đầu tiên, robot thực hiện động tác rót nước rất suôn sẻ, mọi người vỗ tay khen ngợi.

Tiếp theo, robot thực hiện động tác múc cơm, cũng hoàn thành rất tốt.

Nhưng đến động tác thứ ba, massage, robot bỗng nhiên bị kẹt lại, William vội vàng chạy đến kiểm tra, nhưng lúc này, hàng trăm con mắt đang dõi theo William, khiến anh ta lo lắng đến mức mồ hôi đổ đầy trán.

Khi mọi người bắt đầu mất kiên nhẫn và định bỏ đi, robot cuối cùng cũng hoạt động trở lại, nhưng không còn dễ dàng như trước, hai tay cơ khí bắt đầu loạn xạ vung lên.

Đầu tiên, robot dùng tay trái siết chặt cổ Tạ Vân, rồi tay phải liên tục đập vào đầu cô, không hề nhắm đúng chỗ, chỉ toàn đập lung tung. Chỉ vài cái đập thôi mà máu đã bắt đầu chảy ra từ đầu Tạ Vân.

Tạ Vân không thể thở nổi, mắt mở to hoảng hốt kêu cứu, nhưng dây an toàn trên ghế tự động khóa lại, dù cô kéo thế nào cũng không mở ra được.

Cô chỉ có thể đợi đến khi kết thúc 30 phút chương trình massage thì mới được giải thoát, trong khi Tạ Vân gần như sắp ngất đi.

William lập tức chạy đến rút phích cắm điện, nhưng anh ta quên mất là robot có nguồn điện dự phòng.

Tạ Vân bị đập đến máu chảy, tóc bị giật rụng một mảng lớn, trông vô cùng thảm hại.

Đây đâu phải robot chăm sóc, đúng là một cỗ máy giết người. Cuối cùng, phải có mấy người đàn ông của William mới có thể tháo rời robot và dừng lại.

Mọi người trong hội trường đều lấy điện thoại ra quay và phát trực tiếp cảnh tượng này, và ngay lập tức sự kiện này đã lên top 1 trên các trang mạng xã hội.