Chương 7 - Cuộc Chiến Trong Văn Phòng
Chưa đầy hai mươi phút sau, năm chiếc xe Mercedes thương gia màu đen bóng loáng nhẹ nhàng lăn bánh đến trước lối ra VIP.
Cửa xe bật mở, những tài xế mặc đồng phục chỉnh tề bước xuống, thao tác thuần thục mở cửa đón khách.
Đây mới là tiêu chuẩn cao nhất mà Phó Minh Thận yêu cầu.
Tôi bước vào phòng chờ.
“Phó tiên sinh, xe đã đến.”
Gương mặt căng thẳng của các vị khách cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.
Phó Minh Thận nhìn tôi rất lâu – không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, rồi dẫn đoàn khách lên xe.
Đoàn xe lặng lẽ lăn bánh rời khỏi sân bay – nơi vừa xảy ra vết nhơ không thể gột rửa.
Trên xe, trợ lý của Phó Minh Thận đưa cho tôi một chiếc điện thoại mới:
“Cô Giang, Phó tiên sinh nhờ cô dùng tạm chiếc này.”
“Còn nữa… anh ấy muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.”
Tôi nhận lấy, bật nguồn.
Màn hình vừa sáng lên, hàng loạt tin tức về Sơn Hải Nghệ Thuật Tiết đã tràn ngập các nền tảng:
#Sơn Hải Nghệ Thuật Tiết sử dụng xe lậu
#Danh tiếng Phó thị gặp khủng hoảng
#Nghệ thuật tiền tỉ – VIP phải đi xe dù
Từng dòng tiêu đề – là từng nhát dao cắt vào danh dự và tương lai của công ty Cố Diễn.
Tiểu Trần làm việc rất tốt.
Tôi mở một bài báo – không chỉ có ảnh hiện trường, mà còn cả tư liệu phơi bày quá khứ đầy tai tiếng của “Viễn Đồ Nhanh” – một công ty ma mới thành lập, cùng với những bê bối tài chính gần đây của công ty Cố Diễn.
Dư luận đang sôi trào.
Tôi ngẩng lên, nhìn về phía trước – Phó Minh Thận đang nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
Tôi mở lời – giọng bình tĩnh, không né tránh:
“Phó tiên sinh, công ty Bác Nhã đã phụ lòng tin của ngài.”
“Nguyên nhân cốt lõi của sự việc này, là vì ban lãnh đạo công ty muốn tiết kiệm chi phí, nên đã cố tình gạt bỏ nhà cung cấp hợp lệ tôi đã chọn – để thay thế bằng một đơn vị không đủ điều kiện.”
“Tôi đã nhiều lần phản đối, và đệ trình báo cáo đánh giá rủi ro, nhưng đều bị bác bỏ.”
“Để đảm bảo sự an toàn cho ngài và các vị khách, tôi buộc phải dùng cách riêng của mình – để ngăn chuyện đó xảy ra.”
Lời tôi nói – thẳng thắn, rõ ràng.
Tôi không nhắc đến chuyện tố cáo – nhưng tôi tin, Phó Minh Thận đủ thông minh để hiểu.
Anh im lặng rất lâu.
Không khí trong xe chợt trở nên nặng nề.
Một lúc sau, anh hỏi:
“Cô có bằng chứng không?”
“Tôi có.” – tôi đáp ngay.
“Bao gồm bản kế hoạch ban đầu, các phản hồi sửa đổi, và cả chỉ đạo ép buộc thay đổi nhà cung cấp – tôi đều lưu trữ qua email.”
Đây chính là lý do tôi luôn kiên trì dùng email để làm việc.
Phó Minh Thận gật đầu, không nói thêm.
Đoàn xe đến nơi – hội trường chính của Sơn Hải Nghệ Thuật Tiết.
Cả nơi này đã được Cố Diễn “trang hoàng” lại – theo đúng cái cách “tiết kiệm chi phí” của anh ta.
Cổng chào được kết bằng hoa nhựa rẻ tiền, thảm đỏ mỏng dính, các góc mép đã bắt đầu quăn lại.
Gió thổi qua – tấm bảng phông nền in trên tấm KT-board rung lên bần bật như sắp đổ.
Tất cả – tạo thành một sự châm biếm hoàn hảo với hai từ mà Phó Minh Thận từng yêu cầu:
“Chất lượng” và “đẳng cấp.”
Khuôn mặt Phó Minh Thận – trầm hẳn xuống, tối đen như mực.
8
Cố Diễn và Tần Lam bị vệ sĩ chặn lại, không được lên xe của Phó Minh Thận.
Hai người chỉ có thể mặt mũi bầm dập, chui vào xe công ty lẽo đẽo chạy theo phía sau.
Khi họ vội vã đến nơi, Phó Minh Thận đã đứng ngay trước cổng hội trường.
Ánh mắt anh quét qua từng chi tiết bày trí rẻ tiền quanh khu vực.
Cuối cùng dừng lại ở chính giữa sân khấu — nơi treo một chiếc logo khổng lồ của Tập đoàn Phó thị, được cắt bằng… xốp nhựa tái chế.
Rìa logo thô ráp, từng mảng sơn bong tróc, lộ rõ lớp nền trắng bệch phía dưới.
Sắc mặt Phó Minh Thận – tối đen như mực.
Thấy vậy, Cố Diễn lập tức lao tới:
“Phó tiên sinh!”
“Xin ngài nghe tôi giải thích!”
“Tất cả chỉ là hiểu lầm!”
“Là tại Giang Vụ!”
“Cô ta làm việc tắc trách, tôi đã bảo cô ta tìm đội xe tốt nhất, ai ngờ cô ta lại…”
Hắn chỉ tay vào tôi, lớn tiếng đổ hết mọi lỗi lầm.
Nhưng Phó Minh Thận thậm chí không buồn nhìn hắn lấy một cái.
Trợ lý của anh đã gọi một cuộc điện thoại.
“Phòng pháp chế à?
Chuẩn bị đi.
Chúng ta sẽ đơn phương chấm dứt toàn bộ hợp tác với công ty PR Bác Nhã, đồng thời truy cứu trách nhiệm vi phạm hợp đồng.”
Chân Cố Diễn mềm nhũn, suýt quỳ tại chỗ.
“Phó tiên sinh!
Xin ngài đừng như vậy!
Cho chúng tôi một cơ hội nữa!
Chúng tôi sẽ thay đổi ngay lập tức!
Tất cả — tất cả sẽ được thay lại ngay!”
Lần này, Phó Minh Thận quay đầu lại.
Ánh mắt anh lạnh như băng:
“Thay?”