Chương 5 - Cuộc Chiến Trong Văn Phòng
Tôi mở máy tính, không đọc hợp đồng, mà lôi ra phương án dự phòng mình đã chuẩn bị từ trước.
Trong mục “phương tiện di chuyển”, tôi đã đánh dấu ba phương án thay thế.
Phương án A là “Hoàn Vũ Di Chuyển” – đã bị từ chối.
Phương án B là “An Hành Lữ Vận” – quy mô nhỏ hơn, nhưng có tiếng trong ngành.
Phương án C là hợp tác trực tiếp với trung tâm tiếp đón VIP thuộc Ủy ban Giao thông thành phố – đắt nhất, nhưng độ an toàn cao nhất.
Tôi bấm gọi cho tổng giám “An Hành Lữ Vận”.
“Anh Chu, tôi là Giang Vụ bên công ty PR Bác Nhã.”
“Ồ, cô Giang! Chào cô chào cô!”
“Chuyện xe lần trước, thật ngại quá – bên tôi kín lịch mất rồi.”
“Không sao đâu anh Chu, tôi hiểu.”
“Nhưng hôm nay tôi gọi, là muốn hỏi thăm một việc.”
Tôi kể lại tình hình của Viễn Đồ Nhanh, không nhắc đến tên công ty mình, cũng không nói rõ dự án. Chỉ nói đơn giản: một công ty mới, giá cực rẻ.
Bên kia đầu dây, anh Chu im lặng vài giây.
“Cô Giang, cho tôi khuyên một câu.”
“Nghề này nước sâu lắm.”
“Cái kiểu mới đăng ký, báo giá siêu thấp ấy… tám chín phần là ‘xe đen’ đội lốt hợp pháp.”
“Thường dùng mấy con xe sắp hết hạn, lái xe cũng chẳng có giấy tờ gì rõ ràng – sức khỏe, bằng cấp đều không đảm bảo.”
“Dùng mấy đơn vị như thế, khác gì ném bom lên đường.”
Lời anh ta nói – trùng khớp với linh cảm của tôi.
Tôi gác máy, không hề do dự.
Năm xưa, bố tôi cũng vì quá tin người, vì mấy câu “tiết kiệm chi phí” mà mất trắng tất cả.
Tôi mở danh bạ, bấm một số điện thoại – tôi đã lưu từ lâu, nhưng chưa từng sử dụng.
Trung tâm tiếp nhận khiếu nại – Sở Giao thông Vận tải thành phố.
Chuông đổ vài tiếng, rồi có người bắt máy.
“Xin chào, đây là trung tâm tiếp nhận tố cáo thuộc Sở GTVT.”
Tôi đứng trong buồng điện thoại công cộng, ép giọng xuống thấp:
“Chào anh, tôi muốn tố cáo một đơn vị vận tải hoạt động trái phép.”
Tôi đọc rõ từng chữ: tên công ty Viễn Đồ Nhanh, các loại xe khả nghi, cùng với tuyến đường họ sẽ chạy ngày mai – từ sân bay về hội trường chính của Sơn Hải Nghệ Thuật Tiết.
“Ngày mai họ sẽ chở một nhóm khách rất quan trọng. Tôi… thật sự lo cho sự an toàn của họ.”
Người trực tổng đài nghiêm túc ghi lại toàn bộ.
“Cảm ơn chị đã cung cấp thông tin. Chúng tôi sẽ lập tức kiểm tra và nếu cần, sẽ tổ chức kiểm tra đột xuất theo quy định.”
Tôi buông điện thoại xuống, thở ra một hơi thật dài.
Bàn cờ – đã được bày xong.
Đúng lúc đó, điện thoại cá nhân của tôi rung lên.
Ba chữ “Phó Minh Thận” hiện lên trên màn hình.
Ngón tay tôi siết chặt lấy máy.
Anh ta gọi tới giờ này – không đơn giản.
Tôi bước vào một góc hành lang vắng, bắt máy:
“Phó tiên sinh.”
“Cô Giang,” giọng anh trầm ổn, có chút quan tâm, “Tôi nghe nói… hình như nội bộ bên cô có chút biến động?”
Xem ra – anh ta đã nắm được tình hình.
“Dự án chuẩn bị thế nào rồi?”
“Ngày mai khâu đón tiếp… không có vấn đề gì chứ?”
Tôi đứng giữa tiếng xe cộ nhốn nháo, gió đêm lùa qua tóc lòa xòa trước mặt.
Một bên là khách hàng nắm trong tay sinh mệnh của công ty.
Một bên là ván cờ tôi đã giăng sẵn.
Thành bại – chỉ trong một câu.
Tôi nhìn ánh đèn neon lập lòe phía xa, mỉm cười.
“Phó tiên sinh, xin cứ yên tâm.”
“Chúng tôi đã chuẩn bị cho anh một vở diễn – đảm bảo đặc sắc.”
6
Tôi cúp máy với Phó Minh Thận, rồi quay trở lại công ty.
Cố Diễn và Tần Lam đã về từ sớm.
Tôi bước đến trước cửa phòng làm việc của Cố Diễn – cửa không khóa.
Tôi đẩy cửa vào, đặt bản hợp đồng của Viễn Đồ Nhanh ngay giữa bàn – chỗ dễ thấy nhất.
Trên hợp đồng, tôi đã ký tên mình.
Nhưng phần bên B – bên nhà cung cấp – vẫn để trống, chưa ký, chưa đóng dấu.
Tôi còn dán kèm một mảnh giấy ghi chú:
“Cố tổng, bên đối tác yêu cầu phải có chữ ký của người đại diện pháp lý và đóng dấu công ty, nếu không sẽ không chấp nhận.
Việc này quan trọng, tôi không dám tự quyết, xin anh định đoạt.”
Làm xong tất cả, tôi nhắn cho Cố Diễn một tin:
“Cố tổng, bên xe không chấp nhận chữ ký của tôi. Tôi đã để hợp đồng trên bàn anh.”
Rồi tôi tắt máy, về nhà.
Tôi biết, khi đọc mảnh giấy đó, Cố Diễn nhất định sẽ cười lạnh – nghĩ rằng tôi đang vùng vẫy vô ích.
Nhưng bản hợp đồng ký tên anh ta, đóng dấu công ty – chính là tấm vé tiễn anh ta lên thuyền ra khơi.
Sáng hôm sau, khi tôi đến công ty, Cố Diễn đang chủ trì cuộc họp đầu giờ.
Thấy tôi, anh ta nở nụ cười đắc thắng:
“Giang Vụ, chuyện hợp đồng tôi đã xử lý xong. Xe sẽ đến sân bay lúc hai giờ chiều.”
Anh ta vẫy vẫy một tập giấy trong tay:
“Khách của Phó tiên sinh quan trọng như vậy, tôi phải đích thân ra sân bay đón.”
“Công việc hôm nay của em, là theo xe – đảm bảo tất cả VIP được đưa đến nơi an toàn, đúng giờ.”
Tôi gật đầu ngoan ngoãn, nhận lấy quy trình anh ta đưa.
Chắc anh ta nghĩ tôi cuối cùng cũng “ngoan ngoãn nhận mệnh”.
1 giờ 30 chiều, tôi có mặt tại lối ra VIP sân bay.
Cố Diễn và Tần Lam đã tới từ trước, đứng đầu hàng, tươi cười chờ đón.
Phía sau họ là mấy chiếc xe khách – được gọi là “xe hạng sang”.
Thân xe vừa được sơn lại, nhưng dưới ánh mặt trời vẫn lộ ra những vết gỉ sét loang lổ.
Kính xe dán đầy lớp bụi dầu khó lau, bánh xe mòn gần trọc, bốc ra mùi cao su cháy khét lẹt.
Vài gã tài xế mặc vest lụng thụng, tụ tập hút thuốc, dưới chân là bãi tàn thuốc vung vãi.
Đây – chính là cái gọi là “giá rẻ chất lượng cao” của Cố Diễn và Tần Lam.
Tôi lấy điện thoại ra, chụp lại rõ từng biển số xe.
Rồi tôi gọi cho Tiểu Trần: