Chương 3 - Cuộc Chiến Trong Tàu Điện
Cảnh sát khẽ ho, cố làm dịu không khí:
“Thưa bà, theo pháp luật hành vi của cô ấy trong thời kỳ phát bệnh có thể miễn trách nhiệm. Camera cũng cho thấy con bà có hành vi khiếm nhã kích động sự việc. Ban đầu con bà có thể bị xử 15 ngày tạm giam, nhưng vì thương tích nặng hiện giờ, lần này phạt hành chính 1.000 tệ thôi.”
Tôi hơi tiếc nuối nói:
“Chỉ phạt tiền thôi à.”
Mẹ Hùng định cãi tiếp, thì cảnh sát ra dấu cho bà, khẽ nói:
“Bà ơi, người mắc bệnh tâm thần làm điều đó không bị truy cứu hình sự, bà đừng cố chọc cô ấy nữa.”
Mẹ Hùng bất đắc dĩ kìm chặt miệng, nét mặt bất phục.
Cuối cùng bà cũng chịu ký, rồi đẩy xe lăn chở con ra.
Tôi vội la theo:
“Mẹ Hùng, bà vẫn chưa trả tiền thuốc kia!”
Mẹ Hùng quẳng cho tôi bốn trăm tệ rồi hậm hực đi.
Tôi nghĩ thầm, không thể ăn không của người ta được.
Lần sau gặp sẽ cho con bà uống 40 tệ thuốc là được.
Ai ngờ, lần gặp lại đến nhanh như vậy.
06
Một tháng sau, nhà bên cạnh chuyển tới hàng xóm mới.
Tôi nghe được những tiếng chửi ầm ầm, giọng nói có vẻ quen thuộc:
“Lần sau mà gặp con bà điên đó, tao sẽ cho nó biết tay! Bị nằm viện cả tháng, tức điên lên được.”
Tôi tò mò thò đầu ra xem.
Vui mừng muốn rơi nước mắt!
Hùng Bá Thiên lại thành hàng xóm sát vách của tôi!
Tôi tươi cười chào hỏi:
“Chào anh, lại gặp nhau rồi.”
Mặt Hùng Bá Thiên lập tức cứng đờ, ánh mắt lóe lên ngạc nhiên rồi chuyển thành giận dữ.
Hắn xông tới chỗ tôi.
Thật là, đã bị đánh rồi mà vẫn không biết điều!
Tôi không chần chừ, ra tay nhẹ nhàng, nhanh chóng khóa tay hắn.
“A!”
Hắn kêu đau vang hành lang.
Mẹ Hùng thấy vậy rất hồ hởi, hét lên muốn tới chào hỏi tôi.
Tôi không thiên vị.
Cũng thuận tay làm bà đau ở cánh tay.
“A!”
Mẹ Hùng cũng kêu đau.
Quả là mẹ con giống nhau, tiếng hét cũng cùng một giai điệu.
Một cảm giác hưng phấn lạ lùng dâng lên trong tôi.
Ánh mắt tôi lướt xuống chân họ.
Tiếng ‘bẻ’ tay chắc sẽ rất đã.
Ai ngờ họ như thấy ma, ôm cánh tay gãy chạy vào nhà.
Chỉ để lại tiếng đóng cửa “rầm”.
Tôi bị bỏ rơi.
Nhưng không sao, còn nhiều cơ hội sau này.
Chỉ cần họ còn sống ở sát vách, tôi không lo thiếu trò.
Vài ngày qua thấy họ im ắng, tôi cũng không bận tâm.
Bác sĩ đã dặn, không tùy tiện động chạm người khác.
Tôi tuân lời bác sĩ, ở nhà chơi game.
Cho đến sáng nay, như thường lệ mở cửa nhận đồ ăn, một mùi thối nồng nặc khiến nghẹt thở ập đến.
Tôi cúi xuống xem.
Bên cửa có chất đống mấy túi rác phình to, miệng túi mở toang.
Nhiều ruồi vù vù bay xoay.
Có vỏ tôm, xương cá, những lá đã thối rữa đang nổi bọt.
Chúng ngập trong nước vàng ứ, bốc mùi hăng.
Rất nhiều gián bò lúc nhúc.
Nước màu vàng đang chậm rãi chảy qua khe cửa vào nhà tôi.
Đồ ăn tôi vừa nhận để giữa đó.
Nhìn cảnh tượng, máu tôi như sôi lên.
Mẹ kiếp!
Tôi đã nói ghét nhất là người lãng phí đồ ăn mà!
Tức giận gõ cửa hàng xóm ầm ầm.
Lúc trước tôi còn nghe tiếng động trong nhà, nhưng vừa gõ thì im bặt.
Hẳn là họ đang tránh gặp tôi.
Điều đó khiến tôi càng bực.
Giữa người với người không thể có chút lòng tin cơ bản sao?
Họ không biết lãng phí đồ ăn là không được phép sao?
Tôi định bắt họ chép “Kinh Thương Nông” (憫農) mười nghìn lần!
07
Tức giận, tôi về phòng.
Lôi cây khoan điện giấu lâu ngày dưới gầm giường, bật lên, lạch cạch tháo cửa.
Người trong nhà nghe tiếng khoan hoảng hồn.
Họ qua khe cửa la hét:
“Đồ điên! Cô định làm gì? Tôi có đâu mà ném rác ra cửa nhà cô!”
Họ thật là dại.
Tôi không hỏi gì, họ tự khai hết.
Tôi không dừng, tập trung khoan tháo.
Chưa đầy mười phút, tôi khoan xong, đẩy cửa mở.
Vừa mở cửa, chưa kịp phản ứng, mẹ Hùng lao tới túm lấy tôi.
Bất ngờ, cái khoan rơi xuống sàn.
Khi tôi định nhặt, có cảm giác lạnh buốt trên cổ.
Hùng Bá Thiên mặt âm u, đặt con dao lên cổ tôi:
“Lần này cô tự đem đến cửa rồi! Tốt, mọi hận thù cũ mới cùng giải quyết. Đây là tự vệ của tôi, không phạm pháp!”
Rồi hắn quay sang mẹ, vẻ đắc ý:
“Mẹ đừng sợ, giờ chỉ có hai mẹ con, cô ta không thể làm gì chúng ta.”
Có lẽ trước đây họ biết sức tôi.
Hai mẹ con nhanh tay lấy dây, vội vàng trói tôi lại.
Ánh mắt Hùng rơi lên những vết dây đang siết vào da tôi, trong mắt lộ lên chút ham muốn.
Hắn nuốt nước bọt, quay sang nói với mẹ:
“Mẹ ơi, con muốn…”
Mẹ Hùng chau mày, hiện vẻ khinh bỉ:
“Đồ bệnh thì còn bôi tro trát trấu nữa!”
Hùng vội lau miệng, mắt vẫn lè lưỡi nhìn tôi:
“Đúng là bệnh, ai nghe mới tin.”
Mẹ Hùng nghe vậy gật gù suy nghĩ.
Bà nhìn tôi từ đầu đến chân như xem con mồi dễ xơi:
“Nhìn con điên này tuy có bệnh nhưng cũng tạm được.
May cho thằng con tao, được nó để ý!”
Mẹ Hùng vung tay như ra lệnh:
“Đưa cô ta vào phòng đi, giờ cửa đã bị tháo, mẹ trông ngoài này.”
Tôi nhìn con dao lấp loáng trong tay Hùng, nước miếng cứ chảy ra.
Đồ tốt thế này.
Tôi quá lâu không chạm vào thứ sắc bén.
Mẹ tôi trước khi đi công tác đã cất hết mọi đồ sắc nhọn trong nhà, thậm chí kìm cắt móng tay cũng không cho.
Cây khoan kia tôi giấu lấy.
Nhưng đối phó hai người bọn họ vẫn khó.
Tôi giả vờ sợ hãi, giọng run:
“Anh muốn làm gì? Đừng!”
Hùng cười biến thái:
“Cho kêu to cũng chẳng ai cứu được đâu!”
Hắn túm tôi xốc vào phòng, cẩn thận khoá trái cửa.
“Mẹ, lát nghe tiếng động thì đừng vào nhé!”
08
Tôi nhìn quanh phòng.
Càng nhìn, trong đầu lại nổi lên ý muốn làm điều gì đó.
Tường phòng treo kín một loạt ảnh riêng tư lấy trộm.
Bàn bày nhiều camera len lén nhỏ như những con mắt đen.
Giường bày đầy nội y phụ nữ.
Lẫn trong đó có mùi khó chịu, ngửi thấy buồn nôn.
Hùng chú ý thấy ánh mắt tôi.
Thịt mỡ trên mặt hắn rung rung, mắt nhỏ toác ra sự hả hê, bắt đầu khoe:
“Đây là chiến lợi phẩm của tao, yên tâm, lát nữa sẽ chụp cho mày nhiều ảnh đẹp.”
Hắn cầm một tấm ảnh, mặt đầy nụ cười dâm đãng:
“Cái này tao chụp trên tuyến 3, tao đã chạm tới cô ta suốt đường, cô ta vừa khóc vừa không dám báo công an.”
Rồi hắn giơ tấm khác, nét mặt hung hãn:
“Người phụ nữ này dám đi khai báo, khiến tao bị giam vài ngày. Tao đã đăng ảnh cô ta lên mạng, nói cô ta quyến rũ shipper khắp nơi, sau đó cô ta trầm cảm rồi tự làm hại mình, haha.”
Hắn nhặt một chiếc quần lót trên giường lên hít, nét mặt mê mẩn.
“Cái này là cô hàng xóm trên kia, cô ấy thích ren, thật đã! Tao hay nghịch đồ lót của cô ta, giờ cô ta bị bệnh phụ khoa, chồng nghi ngờ cô ngoại tình, rồi ly dị.”
Hắn bày mấy chiếc camera trên bàn, chỉnh góc:
“Những camera này tao lắp ở khách sạn, phát trực tiếp, kiếm được kha khá tiền.”
Hắn quay máy, chỉnh góc chiếu về phía tôi:
“Lớn thế này mà chưa thử với người tâm thần, video này bán được nhiều tiền lắm.
Cô sống lâu ở viện tâm thần, chưa biết mùi đàn ông chứ? Hôm nay tao cho cô mở mắt.”
Hắn cởi phanh quần áo, đặt dao lên bàn.
Rồi như con sói đói, lao vào tôi.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó.
Hắn bị tôi đánh lật ngược xuống dưới.
Hắn mắt đầy sửng sốt, há mồm định hét.
Tôi chộp lấy một chiếc quần lót trên giường nhét vào miệng hắn.
Tôi trói hắn chặt trên giường, vừa trói vừa càm ràm:
“Hùng Bá Thiên, thật tình, kỹ thuật trói người của hai mẹ con quá tệ, chưa tới một phút tôi đã cởi ra được.”