Chương 1 - Cuộc Chiến Trong Tàu Điện
Người đàn ông trước mặt tôi đầy mỡ, ngực to ụ liên tục chà vào mặt tôi.
Một mùi khó chịu xộc thẳng vào mũi.
Tôi lặng lẽ lùi sang một bước.
Ai ngờ vừa lùi một bước, anh ta theo một bước, như kẹo cao su dính không甩掉 được.
Bản thân định nhờ tàu điện đến bệnh viện lấy thuốc đã đủ bực rồi.
Lại còn gặp phải cái gọi là cáo tàu điện huyền thoại.
Tôi vô thức muốn tát anh ta một cái.
Khi tay tôi vung lên nửa chừng, bỗng nhớ lời dặn của bác sĩ.
“Khi bốc đồng thì bắt đầu đếm cừu.
Đếm đến một trăm sẽ không muốn giết người nữa.”
Tôi lặng lẽ đếm xong một trăm linh tám cách chết của cừu.
Cảm thấy cảm xúc quả thật ổn định được nhiều.
Nhưng người đàn ông càng ngày càng được đà tiến tới, ngay trước mặt tôi kéo khóa quần xuống, hả hê nói:
“Nhỏ gái, chưa từng thấy thứ hay ho thế này chứ?”
Tôi liếc nhìn, mắt cứ nhìn rất lâu, vô cùng nghiêm túc và khách quan đánh giá:
“Chắc thật là chưa từng thấy cái nhỏ thế này.”
Tôi nói thật lòng.
Nhưng không biết sao mặt người đàn ông bừng đỏ ngay tức thì.
Anh ta giơ tay, tát tôi một cái thật mạnh.
Sức lực của đàn ông khá lớn, tôi không đứng vững, liền bị đẩy ngã ra ngoài.
Người bên cạnh thấy tôi ngã, vô thức muốn đến đỡ tôi lên.
Nhưng bị ánh mắt dữ tợn của người đàn ông chận lại.
Anh ta giơ nắm đấm lên, quát với đám người:
“Tao xem ai dám xen vào!”
Xung quanh mọi người nhanh chóng lui lại, để cho chúng tôi một khoảng không gian rất lớn.
Người đàn ông dường như vẫn chưa hả giận, phun nước bọt vào mặt tôi:
“Phèo! Đồ khốn! Phúc cho mày khi tao vừa nhìn thấy mày, mày còn dám mắng tao.”
Tôi nghiêm chỉnh trả lời: “Tôi không mắng ông, chỉ mắng cháu.”
Người đàn ông nghe câu này càng tức giận, lại đá mạnh vào ngực tôi một cú.
Cú đá ấy lực rất đầy.
Cơn đau nóng rực lan khắp người, tôi chỉ thấy chóng mặt.
Vô thức, tôi liếm nhẹ máu nơi khóe môi bằng lưỡi.
Một cảm giác hưng phấn nguyên thủy như triều dâng cuồn cuộn ập đến.
Cơ thể không tự chủ nổi dâng lên một niềm khoái mê tê tái, lý trí của tôi dần bị nuốt chửng.
Tôi nghiến răng, khó nhọc lôi trong túi ra một lọ thuốc nhỏ.
Không được!
Phải kiềm chế!
Ở nơi công cộng mà giết người thì sẽ lên tin xã hội.
Nhỡ giám đốc bệnh viện thấy lại bắt tôi quay về thì sao?
Vừa định cho thuốc vào miệng, liền bị người đàn ông đá bay.
Những viên thuốc lăn lóc xa.
Người đàn ông giẫm mạnh lên mu bàn tay tôi, mặt lộ vẻ hả hê:
“Heo, không ngờ vẫn là một kẻ bệnh hoạn, còn uống thuốc gì, dù sao hôm nay mày cũng sẽ bị tao đánh chết.”
Tôi ngẩng mắt nhìn, xung quanh đã có người im lặng quay phim bằng điện thoại.
Có nhân chứng, có vật chứng.
Hơn nữa là người đàn ông này miệng luôn la sẽ đánh chết tôi.
Vậy tôi giết người chắc phải là tự vệ chính đáng chứ?
02
Một thứ gì đó trong đầu tôi nổ tung!
Mười năm rồi!
Suốt mười năm tôi không giết người!
Mọi người biết mười năm qua tôi sống như thế nào không?
Thắt đai đen karate của tôi không có đất dụng võ!
Nhưng tôi là một người bị bệnh có lễ độ, quyết định cho người đàn ông một cơ hội cuối cùng.
Vì thế tôi chầm chậm nói:
“Bây giờ, nếu anh chịu quỳ xuống đất gọi tôi là cha, tôi sẽ cân nhắc tha cho anh nhé!”
Người đàn ông nghe câu này, gân trán nổi bật, như giây sau sẽ bùng nổ:
“Đồ khốn! Mày đang tìm chết!”
Anh ta giơ chân, đầy khí thế, định dẫm mạnh vào mặt tôi.
Bộ dạng ấy như muốn dẫm tôi nát như thịt băm.
Chẹt!
Nhưng người tìm chết này không phải tôi!
Tôi đưa tay nắm lấy cái chân to ấy, bẻ nó thành một chữ nhất.
Người đàn ông lập tức mất thăng bằng, “bụp” một tiếng ngã nặng xuống đất, một lúc lâu không đứng lên được.
Mắt anh ta đỏ vì tức giận, đưa tay cố túm tóc tôi.
Tôi nhanh nhẹn, một cú lộn người đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống anh ta:
“Hê hê hê, vừa rồi anh đã đánh xong rồi, tiếp theo sẽ đến lượt tôi đấy!”
Tôi đặt chân vững lên ngón tay anh ta, từ từ tăng lực:
“Anh thích đạp tay tôi lắm phải không?”
Nhìn những giọt mồ hôi trên trán anh ta nổi lên từng chút, chợt nhớ lon coca lấy từ tủ lạnh.
Một niềm vui sướng tuyệt vời tràn vào não tôi.
Người đàn ông tuy nằm không bật dậy, nhưng miệng vẫn chửi rủa thô tục:
“A! Đồ khốn! %&¥… dám!! Tao sẽ giết mày!”
Tôi ngoáy ngoáy tai.
Quá bẩn.
Có vẻ tôi chưa đủ mạnh.
Tôi nửa ngồi xuống, một cái tát liên tiếp phang vào mặt anh ta.
Tiếng tát khô vang vọng trong khoang tàu điện im lặng.
Như tiếng pháo Tết.
Chẳng mấy chốc, mặt anh ta phồng lên cao.
Gương mặt vốn đã bự, giờ càng giống cái đầu heo nở ra.
Nhưng trong ánh mắt anh ta vẫn rõ sự không phục, thậm chí cố gắng khiêu khích tiếp:
“Mày đồ khốn, có gan thì buông tao, chúng ta quyết đấu!”
Ồ ồ ồ, vóc dáng 200 cân này.
Muốn ức hiếp một cô gái yếu dưới 100 cân, đai đen karate sao?
Tôi không ngu đến thế.
Tôi một cái đá mạnh vào bụng anh ta:
“Nói thêm một lời, tao đánh thêm một lần!”
Người đàn ông tiếp tục gào vô lực:
“Đồ khốn, mày tìm chết!”
Tôi không do dự dẫm mạnh năm cái vào mặt cậu thanh niên.
Gương mặt như đầu heo giờ đầy dấu giày cỡ 39 của tôi.
Người đàn ông tiếp tục rên rỉ đau đớn: “A a a…”
Tôi trực tiếp đá thêm ba cú vào bụng anh ta.
Người đàn ông đau đến nước mắt chảy xuống, nhưng không dám khóc to.
Chỉ chặm môi phát ra tiếng u u.
Thật chán, tôi vẫn chưa chơi đã.
Nhưng nhìn bộ dạng anh ta mũi nước mắt mũi sùi dơ bẩn.
Tôi lại sợ làm bẩn tay mình.
Thôi được.
Hôm nay ra ngoài là để lấy thuốc.
Tôi lấy tay lau lên áo anh ta, bình tĩnh đứng dậy, nhặt từng viên thuốc văng trên đất.
Tiếc thật.
Đã dơ, không thể ăn nữa.
Lát nữa phải đi tái khám lấy thuốc, thật phiền!
03
Trong tàu điện, đám người tụ họp tự giác nhường cho tôi một lối đi rộng rãi.
Mọi người nhìn tôi với ánh mắt có phần kính nể.
Thậm chí có người nhiệt tình cúi xuống nhặt thuốc giúp tôi.
Tôi lộ nụ cười tám cái răng tiêu chuẩn, thành thật cảm ơn người giúp đỡ.
Ngay lúc này tôi bỗng cảm nhận có một luồng gió mạnh từ phía sau.
Tôi cảnh giác quay lại, là gương mặt heo phồng của người đàn ông.
Ánh mắt anh ta hung tợn, mặt thì bầm tím, nhìn hơi buồn cười.
Anh ta tức đến miệng méo: “Đồ khốn, tao sẽ giết mày!”
Tôi không do dự nhét hết những viên thuốc vừa nhặt được vào miệng anh ta:
“Anh đến đúng lúc rồi! Tất cả những viên này cho anh ăn, đừng phí, thuốc này đắt lắm!”
Hành động của anh ta lập tức dừng lại giữa không trung.
Khi phản ứng lại, nét mặt đầy sợ hãi, vội vàng nhổ hết viên thuốc trong miệng ra.
Anh ta vừa nhổ vừa dùng tay móc họng.
“Ọe…”
Tôi chau mày, trong lòng đầy ghê tởm.
Đời này tôi ghét nhất những kẻ lãng phí đồ ăn.
Nhớ lại lúc ở bệnh viện tâm thần, những người trợ bệnh rất hay lãng phí thức ăn, luôn còn thừa cơm ngày hôm trước cho chúng tôi ăn.
Tôi không muốn ăn thì họ lại nhét vào miệng tôi.
Tôi lôi cô ta vào nhà vệ sinh, bắt uống cạn cả một bô nước.
Từ đó về sau, trong viện không ai dám để thừa cơm ngày hôm trước nữa.
Tôi một cú quét chân gọn gàng, tiếp theo là một cú đá xoay mạnh.
Đánh người đàn ông lại ngã xuống đất.
Sau đó tôi ngồi bệt lên bụng anh ta.
Tôi cởi giày anh ta, không chút do dự ra tay tát mạnh vào miệng anh ta.
Tiếng va vang rõ rệt rất dễ chịu.
Vừa đánh tôi vừa giáo dục anh ta:
“Mẹ mày không dạy mày không được lãng phí đồ ăn sao! Lớn như thế rồi mà vẫn như vậy!