Chương 8 - Cuộc Chiến Trong Phòng Thí Nghiệm
Có lẽ, đó mới chính là hình phạt nặng nề nhất dành cho cô ta.
Vài tháng sau, tôi lại gặp Cố Diên Châu trong một buổi tiệc từ thiện.
Anh ta không còn là “ánh sáng khoa học” từng chói lóa nữa.
Mà là một người phục vụ, bưng khay đi rót rượu cho khách.
Anh ta gầy đi rất nhiều, sắc mặt tiều tụy, ánh mắt trống rỗng, mỏi mệt.
Khi thấy tôi, anh ta cứng đờ cả người, ly rượu trên tay suýt đổ.
Anh ta theo bản năng định né tránh.
Nhưng tôi gọi anh ta lại:
“Cố Diên Châu.”
Anh ta quay người, không dám nhìn vào mắt tôi, cúi đầu rất thấp.
“Cô… cô Giang.”
Tôi nhìn bộ đồng phục phục vụ rộng thùng thình trên người anh ta.
“Nghe nói… anh đã trả hết tiền bồi thường rồi?”
Anh ta gật đầu, giọng khản đặc.
“Phải… tôi đã bán nhà ở quê, rồi vay thêm rất nhiều tiền…”
“Bây giờ làm nhiều công việc cùng lúc để trả nợ.”
Tôi im lặng không nói gì.
Có vẻ anh ta gom hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn tôi.
Trong mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.
“Giang Tâm Nhã… tôi biết bây giờ có nói gì cũng vô ích…”
“Nhưng tôi chỉ muốn hỏi em một câu… em… có từng yêu tôi không?”
Tôi nhìn anh ta.
Nhìn gương mặt từng khiến tôi rung động suốt cả tuổi trẻ.
Tôi bình thản nói:
“Đã từng.”
Ánh mắt anh ta lập tức lóe lên một tia sáng.
“Nhưng…” Tôi đổi giọng.
“Kể từ khoảnh khắc anh chọn đứng về phía cô sư muội ‘chân thành’ của mình, cùng nhau sỉ nhục tôi, bôi nhọ tôi…”
“Thì toàn bộ tình yêu của tôi… đã biến thành ghê tởm.”
“Anh từng hỏi tôi, không có đàn ông thì tôi sống được mấy ngày.”
“Vậy bây giờ anh nhìn lại xem, rốt cuộc là ai… không có người khác thì sống không nổi?”
Tia sáng trong mắt anh ta tắt lịm hoàn toàn.
Anh ta như bị rút hết sức lực, buông thõng người, cúi đầu thất thần.
Đúng vậy.
Tôi rời bỏ anh ta, vẫn là người thừa kế của Giang Thị, vẫn tự mình điều khiển cuộc đời.
Còn anh ta, mất tôi xong, từ đỉnh cao rơi thẳng xuống bùn lầy — không còn gì cả.
Đó mới chính là sự thật tàn khốc nhất.
Tôi không buồn nhìn thêm, xoay người rời đi.
Nhưng sau lưng lại vang lên tiếng anh ta nói:
“Triệu Thanh… cô ta điên rồi.”
Tôi khựng bước.
“Cô ta bị người ta lừa… bị dụ đi chụp ảnh loại đó, rồi ảnh bị phát tán khắp nơi.”
“Cô ta không chịu nổi, thần kinh suy sụp.”
“Vài hôm trước… cô ta nhảy cầu.”
“Không chết, nhưng gãy chân… sau này phải ngồi xe lăn suốt đời.”
Tôi lặng thinh, không quay đầu lại.
Kết cục của Triệu Thanh… là do chính cô ta bước từng bước dẫn đến.
Cô ta dùng ngôn từ cay độc nhất để công kích tôi, dùng thủ đoạn bẩn thỉu nhất để phán xét tôi.
Cuối cùng, tất cả ác ý mà cô ta gieo lên người tôi… lại phản lại cô ta theo cách tàn nhẫn hơn gấp bội.
Nhân quả báo ứng — chưa từng sai.
Tôi bước ra khỏi hội trường.
Gió đêm lướt qua mặt, lạnh buốt.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời — ánh trăng sáng ngời và trong trẻo.
Màn kịch rối này… cuối cùng cũng kết thúc hoàn toàn.
Cuộc đời tôi, cũng nên sang trang mới rồi.
Tôi lấy điện thoại ra, nhắn tin cho ba:
【Ba à, con muốn dùng ba triệu tệ trước đó — thành lập một quỹ hỗ trợ riêng cho nữ giới làm nghiên cứu khoa học.】
【Chỉ tài trợ cho những người phụ nữ thật sự thuần khiết, có lý tưởng, có bản lĩnh.】
Rất nhanh, ba tôi trả lời đúng một chữ:
【Được.】
Tôi mỉm cười.
Thế giới này, luôn có những người vùng vẫy trong bùn lầy.
Nhưng cũng có những người, luôn ngẩng đầu nhìn về bầu trời đầy sao.
Và tôi — sẽ trở thành người cầm đuốc, thắp sáng con đường cho những người ấy.