Chương 5 - Cuộc Chiến Trong Ngôi Nhà Hôn Nhân

5

Lệ Tuân ngồi thụp xuống trước mặt tôi, ngón tay lướt qua một vết thương trên chân tôi:

“Anh không nên ra tay với em. Nhưng Niệm Nhi, anh đã nói với em không chỉ một lần, chị dâu đang mang thai, không thể bị kích động.”

Nước mắt tôi trào ra, tôi tránh khỏi sự đụng chạm của anh ta, rồi gọi điện cho Triệu Lăng, người bạn đang làm trong ngành bất động sản:

“Cho mình mượn vài công nhân, càng sớm đến nhà mình càng tốt.”

Cúp máy xong, tôi coi như bên cạnh chẳng có ai, cúi người nhặt từng viên kim cương vụn văng đầy trên sàn.

Vì tôi thích phong cách kem sữa, nên khi thiết kế nhà, toàn bộ sàn đều được lát gỗ màu sáng.

Đẹp thì đẹp, nhưng đến lúc tìm kim cương rơi thì đúng là rắc rối vô cùng.

Chưa kể lúc tìm sợi dây chuyền, tôi đã lục tung cả phòng thay đồ, chẳng khác gì bãi chiến trường.

Thế nên muốn gom đủ lại hết những mảnh kim cương đó, chắc chắn tốn rất nhiều thời gian.

Lệ Tuân vài lần lên tiếng, khi thì bảo tôi nên xử lý vết thương trước, lúc thì nói đừng tìm nữa, anh ta sẽ mua cho tôi cái khác.

Còn Chu Dĩnh, sau khi bị tôi tát một cái, vẫn im lặng không nói gì.

Thấy tôi dẫm lên những chiếc váy áo hàng hiệu, chị ta bắt đầu châm chọc:

“Em dâu, có tiền cũng không nên lãng phí như vậy. A Tuân kiếm tiền không dễ, em bao giờ mới học được cách biết nghĩ cho chồng mình hả?”

Mấy lời kiểu đó, Chu Dĩnh nói không phải một hai lần.

Vì lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn, nên dù được anh trai Lệ Tuân đưa về nhà họ Lệ, chị ta cũng chẳng có thói quen tiêu xài như giới nhà giàu.

Mỗi lần thấy tôi xách đồ shopping về, chị ta đều phải mỉa mai vài câu.

Trước kia tôi giả như không nghe thấy.

Nhưng lần này, chị ta vừa dứt lời, tôi lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào chị ta:

“Tiền anh ấy kiếm không để tôi tiêu, chẳng lẽ để nuôi mấy đứa đàn bà không biết xấu hổ bên ngoài chắc?”

“Cô…”

Chu Dĩnh mới thốt ra một chữ, như nhận ra điều gì đó, liền nuốt xuống.

Nhưng tôi chẳng định tha, nói tiếp:

“Chị kích động làm gì? Không biết còn tưởng chị chính là con giáp thứ mười ba phá vỡ hôn nhân của người khác đấy!”

Mắt Chu Dĩnh đỏ bừng, nhưng sợ lỡ lời lần nữa, chỉ có thể hung dữ trừng tôi một cái.

“Niệm Nhi! Em đừng quá đáng, chú ý cách ăn nói của mình!”

ĐỌC TIẾP:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)