Chương 3 - Cuộc Chiến Trong Ký Túc Xá
“Trên đời này bao nhiêu phụ nữ sống một mình, tôi có tràn đầy lòng trắc ẩn thì cũng chẳng thể thương hết được.
Nếu cô ta sợ không an toàn thì có thể thuê nhà ở khu an ninh cao. Công ty trợ cấp tiền nhà là 1 triệu chứ đâu phải lương chỉ có 1 triệu.
Anh một tháng lương 15 triệu, Đặng Tuyết là đồng nghiệp của anh, không đến mức không có tiền thuê nhà chứ?”
Đặng Tuyết đứng dậy, mặt đầy cứng rắn:
“Cô Trình, cô không đồng ý cho tôi ở nhà anh Lai, tôi không trách cô. Nhưng xin cô đừng lôi những người phụ nữ độc thân khác vào. Họ không đắc tội gì với cô, cô lôi họ vào ví dụ như vậy là hơi thấp kém rồi.”
Trời đất ơi, cô ta không trách tôi á? Tôi còn phải cảm ơn sự rộng lượng của cô ta nữa chắc?
Tôi “thấp kém”, còn cô ta thì “cao thượng” à?
“Đúng rồi, cô cao thượng quá ha. Cao thượng đến mức chạy đến nhà đàn ông có vợ, diễn cảnh tiểu tam đường hoàng bước vào chính thất luôn đấy!”
Làm bộ làm tịch, lại còn tranh làm việc của con dâu, chữ “tiểu tam” như muốn in thẳng lên mặt cô ta vậy.
“Em không phải là tiểu tam, em với anh Lai trong sạch, xin chị đừng sỉ nhục em.”
Đặng Tuyết nước mắt rơi lã chã, vừa lau nước mắt vừa nhìn Triệu Lai:
“Anh Lai, anh là người tốt, em thật lòng biết ơn anh. Em ra sao không quan trọng, nhưng em không muốn anh bị hiểu lầm. Em chỉ mong anh được vui vẻ. Em không ở đây nữa, em về là được rồi.”
Triệu Lai xót xa giữ tay cô ta lại, không cho cô ta đi:
“Em không cần đi đâu hết. Em là đồng nghiệp của anh, ở nhà anh thì có vấn đề gì chứ?”
Rồi quay sang tôi hét lớn:
“Trình Diễm, Đặng Tuyết thuần khiết như con thỏ trắng vậy, anh không cho phép em sỉ nhục cô ấy. Với lại, em ăn cơm người ta nấu xong còn khiến người ta khóc, em mau xin lỗi cô ấy đi!”
Trà để lâu đến mốc cũng chưa chát bằng lời Triệu Lai vừa nói – gọi cô ta là “thuần khiết”.
Không biết là đàn ông thật sự phân không rõ ai là “trà xanh hay là giả vờ không thấy?
Muốn tôi xin lỗi à? Tôi chưa động tay động chân với cô ta là tôi nhân từ lắm rồi.
“Từ khi nào anh biết rõ cô ta ‘thuần khiết’ đến mức nào thế? Có vẻ anh rất hiểu cô ta nhỉ?”
Triệu Lai và Đặng Tuyết nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều ánh lên vẻ chột dạ.
Lúc này mẹ Triệu Lai nhảy vào:
“Ôi trời ơi, hai vợ chồng thì còn nói gì mà của anh của tôi, tất cả đều là của hai đứa mà. Triệu Lai, con phải nói chuyện tử tế!”
“Bà không phải nói con, nhưng Trình Diễm này đúng là bụng dạ không tốt. Giúp đỡ người khác là một loại đức hạnh, điểm này Triệu Lai nhà ta được dạy dỗ rất tốt. Con à, phải học hỏi nó nhiều vào.”
Thế là Đặng Tuyết được để lại nhà.
4
Tôi tức đến mức cả đêm không ngủ nổi.
Hôm sau tôi chẳng buồn về nhà ăn cơm nữa, định rủ đồng nghiệp đi ăn ngoài.
Nghĩ tới cảnh phải ngồi ăn cùng cái con “trà xanh đó, tôi thấy ngán đến tận cổ.
Nhưng nghĩ lại, hôm nay mới là mùng ba, mà mùng một tôi đã đưa mẹ chồng tám triệu tiền ăn.
Không về ăn chẳng phải là uổng phí sao?
Tôi không chỉ phải về ăn, mà còn phải kéo thêm một người về ăn cho xứng đáng.
Tôi nhấc máy gọi cho bạn thân từ nhỏ – Trình Lạc.
“Tiểu Lạc à, ra ngoài ăn cơm không?”
Trước khi quen Triệu Lai, tôi và Trình Lạc cứ dăm bữa nửa tháng lại hẹn nhau ăn uống.
Anh ấy là người duy nhất tôi có thể nói chuyện từ tận đáy lòng.
Trình Lạc đùa:
“Thôi thôi, chúng ta nên giữ khoảng cách. Sau này đừng liên lạc nữa.”
Triệu Lai từng nói anh ta không tin có tình bạn thuần khiết giữa nam và nữ, hy vọng sau khi kết hôn tôi cắt đứt liên hệ với tất cả bạn bè nam, nếu không anh ta sẽ buồn.
Lúc đó tôi yêu đến mù quáng, nghe theo răm rắp.
Vì người yêu mà phản bội bạn bè, tôi từng nói câu này với người bạn thân từ bé – người từng tắm chung với tôi khi còn nhỏ.
“Xin lỗi cậu, mình không nên trọng sắc khinh bạn, mình xin lỗi.”
“Thôi được rồi.”
Trình Lạc là người rất dễ tính, thực ra anh ấy chưa từng thật sự giận tôi.
Anh ấy hỏi vì sao hôm nay tôi không sợ Triệu Lai buồn nữa mà lại chủ động mời đi ăn.
Sau khi nghe tôi kể xong chuyện hôm qua anh ấy nói:
“Chỉ ăn cơm thôi thì chưa đủ.”
Anh ấy mang luôn hành lý tới nhà tôi ở cùng.
5
“Trình Diễm, từ nay ăn xong cơm cô phải rửa bát.”
Vừa về đến nhà, mẹ chồng tôi đã ném ra câu như vậy.
“Tại sao con phải rửa? Mẹ chẳng phải nói là bao hết mọi việc rồi sao?”