Chương 6 - Cuộc Chiến Trong Khu Chung Cư

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

10

Là con gái sống một mình, tôi không thiếu đồ phòng thân.

Ngay từ lúc mới chuyển nhà, tôi đã mua một cái cưa máy công suất cao.

Không ngờ, không dùng để phòng thân, nhưng hôm nay… Lại có đất dụng võ để chém cửa nhà Vương Tú Chi.

“Cưa máy gầm vang, Lý Tiểu Thi rực rỡ xuất hiện!”

Giữa một buổi trưa trời quang mây tạnh, tiếng cưa máy ầm ầm hòa cùng với tiếng gào thảm thiết của Vương Tú Chi, tạo nên một bản hòa tấu cực kỳ mỹ mãn.

Từng lỗ chân lông trên người tôi run rẩy trong hưng phấn.

Tuyệt vời! Đây mới là cách mở trận chiến đúng đắn!

“Rầm!”

Cửa nhà Vương Tú Chi bị tôi cưa đứt toạc hoàn toàn.

Bà ta đã mặt mũi nhòe nhoẹt nước mắt nước mũi, rụt như con chim cút trốn ở góc tường:

“Cô… cô định làm gì đấy! Tôi… tôi đâu có chọc vào cô!”

Tôi không nói gì, chỉ xách cưa máy, mỉm cười từng bước tiến về phía bà ta.

Vương Tú Chi mặt trắng bệch như sáp, chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống, vừa bò vừa lùi:

“Không ngờ mụ già này còn giỏi giấu nghề nhỉ… Đến cả “mời tiểu quỷ” cũng học được rồi cơ đấy.”

Bà ta run cầm cập, môi giật giật liên hồi:

“Tôi sai rồi… tôi sai rồi… Tôi không dám nữa…!”

Nhìn bộ dạng chết đến nơi của bà ta, tâm trạng tôi sảng khoái tột độ:

“Cúng được chưa?

Tôi dương khí mạnh lắm đấy.

Nếu bà chưa đủ “công lực”, thì…

Tôi không ngại tiễn bà đi gặp quỷ luôn đâu!”

Nói xong, tôi giơ cưa máy lên, rồi bất chợt dừng lại cách mặt bà ta chưa tới mười phân.

Ngay lập tức, một mùi khai nồng nặc lan tỏa khắp phòng.

Vương Tú Chi thấy tôi không ra tay tiếp, chớp lấy cơ hội, hai chân quẫy mạnh, lết ra xa cách tôi hai ba mét, vừa khóc vừa lắp bắp:

“Đừng giết tôi… Tôi lạy cô, cô muốn tôi làm gì cũng được…!”

Tôi nhướn mày, hứng thú hỏi:

“Ồ? Đây là bà tự nói đấy nhé… Đừng hối hận sau này đấy.”

11

Tôi tắt cưa máy, ném “bộ khí giới” xuống đất, vỗ tay một cái.

Ngay lập tức, Mụ thần bà từ ngoài bước vào…

Mụ thần bà đưa một tay lên miệng, lẩm nhẩm đọc chú, đồng thời lôi từ trong túi ra một cái chai thủy tinh đựng đầy chất lỏng màu vàng nâu.

Bà ta trịnh trọng mở miệng, giọng vang như sấm:

“Vương Tú Chi, bà có biết tội nghiệt của mình nặng nề đến mức nào không?!”

Vương Tú Chi hơi sững người, ngơ ngác một lúc lâu mới hoàn hồn.

Tôi “xì” một tiếng, giơ tay tát thẳng một cái vào mặt bà ta.

“Hỏi thì trả lời, nghe chưa?!”

“Biết! Biết rồi! Tôi có tội, tôi tội nghiệt sâu nặng!”

Mụ thần bà hài lòng gật đầu, lập tức vặn nắp chai, dốc toàn bộ thứ chất lỏng bốc mùi kinh tởm đó lên đầu và mặt Vương Tú Chi.

“Tội nghiệt của bà quá nặng nề!

Muốn được thanh tẩy, phải dùng thánh thủy này tưới đủ bảy mươi bảy, tám mươi chín lần mới có thể được trời cao tha thứ!”

Tôi đã đeo khẩu trang từ trước, đứng một bên, cười đến mức sắp rách mép.

Cái thứ gọi là “thánh thủy” này, tôi biết rõ mồn một:

Hồi nằm viện, tôi thường thấy bà lão này ôm cái chai vào nhà vệ sinh… Đi tay không vào, cầm đầy chai ra.

Rồi còn giấu kín dưới gầm giường, mặc cho nó lên men mấy ngày.

Vương Tú Chi bị “thánh thủy” dội đầy đầu mặt, buồn nôn đến run rẩy cả người, nhưng chỉ dám cắn răng, rơi nước mắt, không dám hé miệng phản kháng.

Nửa phút sau, bà ta rốt cuộc không chịu nổi nữa, hòa khóc thành tiếng:

“Đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi… Xin các cô tha cho bộ xương già này đi!”

Tôi trợn trắng mắt, giơ chân lên quất một cú đá vòng cung, hất bà ta ngã lăn ra đất.

“Tha cho bà? Sao bà không tha cho tôi, không tha cho cả khu này đi?!

“Ngoan ngoãn đi! Thanh tẩy mới chỉ bắt đầu thôi!”

12

Để hoàn toàn “tẩy sạch” Vương Tú Chi, tôi mụ thần bà đập tay hợp tác, quyết định chuyển hẳn vào nhà bà ta ở mấy hôm.

Theo lời bà lão, trong quá trình thanh tẩy, Vương Tú Chi tuyệt đối không được ngủ.

Nếu ngủ, trời cao sẽ cho rằng bà ta không thành tâm, nghi thức phải làm lại từ đầu.

Tôi nghe xong, cười khẩy:

“Chuyện nhỏ như con thỏ! Không cho ngủ thì có gì khó đâu!”

Tôi với bà lão chia ca trông chừng:

Bà ta canh ban ngày.

Tôi gác ban đêm.

Chỉ khác nhau phương thức “giữ tỉnh táo” thôi:

Bà lão tưới “thánh thủy”.

Tôi thì đá thẳng vào người.

Ba ngày trôi qua Vương Tú Chi đã gần như tắt thở.

Đầu tóc, quần áo của bà ta ướt đẫm thánh thủy không biết bao nhiêu lần, ướt rồi khô, khô rồi ướt, toàn thân bốc lên một thứ mùi như mới chui ra từ hố phân.

Quầng thâm mắt bà ta thì to ngang cái bọng mắt, nhìn phát kinh.

Nhưng vào hôm tôi định nghỉ chơi, kết thúc “nghi thức”, Vương Tú Chi lợi dụng lúc tôi và bà lão ăn cơm, vắt chân lên cổ chạy thục mạng.

Không hổ danh câu:

“Người bị ép vào đường cùng sẽ bộc phát tiềm năng vô hạn.”

Một mụ già gần bảy mươi tuổi mà chạy như vận động viên marathon, tôi đuổi sau năm sáu phút mà vẫn không bắt kịp.

Kể từ sau lần đó, mất hút Vương Tú Chi suốt hai ba tháng.

Trong khoảng thời gian này, câu chuyện “anh hùng” của tôi được truyền khắp khu.

Những người trước kia nghe tôi có bệnh mà tránh xa, bây giờ cũng dần chấp nhận.

Ai cũng hiểu, tuy bệnh tình không ổn định, nhưng tôi kiểm soát được.

Chỉ cần không chọc tôi, tôi chính là một cô gái nhỏ hiền lành, vô hại.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)