Chương 8 - Cuộc Chiến Trong Gia Đình
Màn kịch hỗn loạn cuối cùng cũng kết thúc bằng một cuộc ly hôn.
Tối hôm đó, Tiểu Vân ngủ lại nhà tôi. Ngoài cửa, chị dâu vẫn còn đang đứng đó gào khóc chửi mắng.
Nhưng không một ai mở cửa cho cô ta.
Tiếng chửi dần nhỏ lại.
Tiểu Vân ngồi trong phòng tôi, đêm cuối cùng cùng sống dưới một mái nhà.
“Vậy là mai cậu ra nước ngoài thật à? Từ giờ sẽ không quay lại nữa sao?”
“Ừ.” – Cô ấy uống một ngụm rượu, giọng nhạt nhòa – “Tớ đã xin được suất đi du học, sau này cũng sẽ ở lại bên đó làm việc.”
“Nếu còn ở trong nước, loại người điên như chị tớ sẽ không buông tha tớ đâu.”
Tôi hơi bất ngờ: “Thế chi phí đi du học cậu lấy đâu ra? Với lại… chị cậu, chẳng phải là người thân của cậu sao?”
“Có thể đi làm thêm, không thì… bán thân.”
Thấy ánh mắt sửng sốt của tôi, cô ấy bật cười:
“Tớ không đùa đâu, thân thể này đã chẳng còn sạch sẽ từ lâu.”
“Tớ từng nói có người để ý tớ, nhưng tớ trốn được nhờ gọi cho chị tớ — đó là nói dối.”
“Thực ra… tớ đã bị xâm hại từ trước đó rồi.”
Căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mà cũng ồn ào đến mức như có hàng vạn tiếng khóc vọng lại.
“Có một lần, ông ta mua cho tớ một cái bánh kem. Lần đầu tiên. Hôm đó tớ vui lắm… nhưng rồi…”
Tiểu Vân bật khóc. Cô nhìn tôi, ánh mắt rỗng tuếch:
“Hôm sau, tớ gọi cho chị, kể hết mọi chuyện. Chị bảo biết rồi, nhưng không dám quay về đón tớ. Cứ thế để tớ tiếp tục bị làm nhục.”
“Tết năm ấy, chị ấy buộc phải về. Chị tớ cũng xinh lắm, trước kia không bị xâm hại chỉ vì biết né tránh. Lần đó cũng không ngoại lệ, chị khóc, bảo không muốn mất đi sự trong sạch.”
“Tớ lúc đó nghĩ, mình đã không còn gì, nhưng vẫn có thể bảo vệ chị. Tớ nghĩ mình rất dũng cảm. Tớ chỉ mong sáng hôm sau, chị sẽ ôm lấy tớ, khóc và nói một câu ‘cảm ơn’ hoặc ‘xin lỗi’.”
“Nhưng chẳng có gì cả. Chị đi luôn.”
Tiểu Vân không nói nổi nữa, nước mắt tuôn không ngừng, như một dòng sông mang theo cả tuổi thơ đầy thương tích.
Một dòng sông hòa vào máu thịt, sẽ mãi mãi theo cô ấy đến suốt đời, khắc sâu không thể xóa.
Tôi ôm chặt lấy cô, không nói lời nào.
Lúc này, lời nói trở nên quá tầm thường.
Tôi chỉ mong cô không phải chịu thêm đau khổ nào nữa, nhưng cô vẫn thì thầm:
“Chị ấy quay lại đón tớ, có lẽ vì cắn rứt lương tâm, cũng có thể là để thử xem bản thân còn giá trị gì trong mắt nhà cậu.”
“Nhưng lý do gì cũng chẳng liên quan đến tớ nữa.”
“Tớ yêu chị, cũng hận chị.”
“Lâm Tiểu Tiểu, cậu chắc đang thắc mắc vì sao tớ kể chuyện này cho cậu.”
“Thật ra, tớ chưa từng dám nghĩ về nó. Mỗi lần nhớ lại là một lần đau đến xé lòng. Nhưng tớ muốn dứt bỏ quá khứ, dù phải đào đến tận xương tận thịt, tớ cũng không muốn để lại mối dây nào nữa.”
“Cảm ơn cậu đã chịu nghe.”
“Không phải vậy.” – Tôi thì thầm.
Không phải vậy đâu. Cậu không hề dơ bẩn.
Tôi chưa kịp nói hết, nhưng bàn tay Tiểu Vân ôm lại tôi, và tôi biết — cô hiểu.
Sáng hôm sau, tôi là người tiễn Tiểu Vân ra sân bay.
Đây có lẽ là lần cuối chúng tôi gặp nhau, nhưng đời người dài rộng, ai biết trước được?
Chúng tôi ôm nhau lần cuối.
“Đến nơi nhớ sống thật tốt. Có chuyện gì thì gọi cho tớ.”
Cô gật đầu.
Trên đường về, mẹ gọi điện.
Bà nói người tình của… à không, của Hạ Hiểu Hà, giờ không gọi là chị dâu nữa — biết chuyện bị phản bội, nổi trận lôi đình.
Tên đó thề sẽ đánh chết cô ta vì bị làm mất mặt.
Tôi không nhịn được cười, bảo mẹ: “Về nhà rồi kể tiếp nha.”
Mẹ lại hỏi:
“Sao hôm nay con lại tự dưng tiễn Tiểu Vân? Trước giờ đâu thân đến mức vậy?”
Hoàng hôn chiếu qua cửa kính, phía trên là tiếng gầm của một chuyến bay.
Chúng tôi mỗi người đều đang hướng về tương lai tốt đẹp của riêng mình.
Tôi mỉm cười:
“Vì con muốn là người đầu tiên chúc cô ấy hạnh phúc.”
Toàn văn hoàn.