Chương 1 - Cuộc Chiến Tiền Thưởng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

1

Thưởng cuối năm đã phát rồi, trong chiếc phong bì mỏng dính chỉ có năm ngàn tệ!

Tôi cầm bảng lương tìm đến cấp trên, anh ta liếc tôi một cái: Lâm Lâm à! Năm nay tình hình chung không tốt, có được lương tháng thứ mười ba là may lắm rồi!”

“Làm người thì phải biết đủ!”

Nếu không phải vì tận mắt thấy tiểu tam của anh ta vừa lái một chiếc Porsche Panamera mới toanh cách đây hai ngày, suýt nữa tôi đã tin rồi.

Tôi cười cười, đã vậy thì… tôi cũng mặc kệ luôn!

Thưởng cuối năm là đã được định sẵn từ năm ngoái, doanh số năm đạt mười triệu thì được trích 0,5%, nếu vượt chỉ tiêu thì được trích 0,8%.

Đội nhóm chúng tôi năm nay hoàn thành mười hai triệu, tính theo tỷ lệ, tôi phải được lĩnh một trăm ngàn tệ.

Kết quả, chỉ có năm ngàn tệ là xong chuyện.

Tôi nhìn Lý Minh Vĩ: “Tổng giám đốc Lý, chính miệng anh đã nói đấy, sao giờ lại không tính nữa?”

Anh ta giơ hai tay ra vẻ bất lực: “Tôi hết tiền rồi, Lâm Lâm cô cũng là người cũ của công ty, tình hình việc làm giờ cô biết rồi đấy, công ty ta trụ được đến giờ cũng khó khăn lắm rồi!”

“Thế này nhé, tôi móc tiền túi đưa thêm cô ba ngàn!”

Tôi cười khẩy, móc điện thoại ra, mở đoạn ghi âm lúc trước của anh ta.

“Đây là chính sách mà cả công ty đều biết, còn gửi mail nội bộ nữa, Tổng Lý anh định chối à?”

Lý Minh Vĩ lập tức giận dữ: Lâm Lâm cô đừng có được voi đòi tiên!”

“Cái này là cô ghép âm!”

“Còn về email thì, quyền giải thích thuộc về phòng Tổng Giám đốc!”

Thấy tôi tức đến mặt mày tái mét, anh ta phẩy tay: “Về đi, tháng này dù sao cũng hơn mười ngàn, cô nhìn mấy người bốn năm chục tuổi ở chợ lao động mỗi sáng xếp hàng đợi việc mà xem.”

“Các cô còn được ngồi văn phòng, có điều hòa mà thở, nên biết ơn đi!”

Tôi không khỏi cười lạnh, đây là đang uy hiếp tôi.

Trong tiềm thức, anh ta cho rằng tôi đã ba mươi tuổi, mất công việc này thì chỉ có nước ra chợ lao động mà xếp hàng.

Anh ta nắm chuẩn điểm yếu của người trung niên.

Tôi gật đầu, mỉm cười: “Cảm ơn Tổng giám đốc Lý đã dạy bảo!”

“Không cần cảm ơn, cô cứ làm việc đi! À, tiện thể đi nhắc nhở hoặc thúc giục khách hàng thanh toán giúp tôi luôn nhé!”

Quay lại chỗ ngồi, tôi ngồi xuống ghế, nhìn đồng nghiệp xung quanh thì thầm bàn tán.

Trong nhóm chat nhỏ, mọi người đang nhao nhao hỏi tôi.

“Quản lý Lâm thưởng cuối năm là sao vậy?”

“Đúng đấy, tôi còn tiêu trước mất cả tháng lương, giờ chỉ được vài ngàn à?”

“Bận rộn cả năm mong được giết lợn ăn Tết, hóa ra tôi mới chính là con lợn bị giết!”

Đối mặt với những câu hỏi đó, tôi khó khăn lắm mới gõ ra một câu trong nhóm: “Bất lực thật sự, tôi cũng chỉ có năm ngàn thôi!”

Tiện thể, tôi gửi luôn lời của Lý Minh Vĩ khi nãy vào nhóm.

Tên chó béo phì này, sáng nói chiều đổi, tôi cũng đã chuẩn bị từ trước, lời hắn nói tôi đều ghi âm lại rồi.

Giờ cả nhóm nghe thấy giọng hắn, lập tức bùng nổ!

“Má! Hắn đang đe dọa tôi à!”

“Thôi vậy, cháu tôi tốt nghiệp đại học nửa năm rồi mà vẫn chưa tìm được việc, giờ đang chạy giao hàng!”

“Thất nghiệp tuổi trung niên đúng là ác mộng, đành nhẫn nhịn thôi!”

Chẳng bao lâu, Lý Minh Vĩ vừa ngân nga hát vừa ra ngoài, tay xách túi LV.

Tôi lén đi theo sau, chỉ thấy một cô nàng hơn hai mươi tuổi lái chiếc Panamera đến đón hắn.

Hai người họ lên xe rồi phóng đi mất, tôi lén chụp lại một tấm ảnh.

Lý Minh Vĩ, không có tiền trả thưởng cuối năm, nhưng lại có tiền mua siêu xe cho tiểu tam à!

Anh cứ đợi đấy cho tôi!

Về đến công ty, trợ lý Tiểu Vi đến gần: “Quản lý Lâm khoản thanh toán cuối của Giang Thành Cơ Giới bên kia vẫn chưa chuyển, bên đó nói phải sang năm mới trả được.”

“Chúng ta có cần sang đó một chuyến không?”

Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, Tổng Lý nói rồi, tình hình kinh tế không tốt, để người ta thở chút đã, tôi gọi điện hỏi là được.”

Khoản tiền đó chắc chắn không đòi được, hỏi cũng vô ích, tâm trạng tôi chẳng vui vẻ gì, chưa có tiền trong tay thì làm sao mà làm việc nổi!

Tôi ngồi ở chỗ làm lướt video, Tiểu Vi nghe tôi nói vậy cũng không can thiệp nữa.

Sắp hết năm, thưởng Tết làm ai nấy đều khổ sở như nuốt phải thứ gì đó rất kinh khủng.

Nhưng vẫn có người dương dương tự đắc.

Lưu Minh của tổ hai đút tay vào túi, đứng tựa bên tôi: Lâm Lâm ông chủ chỉ là đang thử thách cô thôi, ai ngờ cô lại yếu ớt như thế, phụ nữ ấy mà, phải biết chấp nhận số phận!”

Tôi cười khẩy: “Anh còn dính rau kìa!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)