Chương 9 - Cuộc Chiến Thanh Long
“Bây giờ anh… có phải đã trở thành một kẻ phế nhân rồi không?”
“Như vậy, em sẽ không còn gánh nặng nữa.”
“Chúng ta có thể… coi như xong hết rồi.”
Tim tôi, đau như bị dao cứa.
“Không… không phải vậy.” Tôi ra sức lắc đầu, “Phí Diễn, anh đừng nói như thế.”
“Xin lỗi… tất cả là lỗi của em.”
“Nếu không vì em, anh đã không…”
“Không liên quan gì đến em.” Anh cắt lời tôi, “Là do anh bất cẩn.”
Anh rút tay ra khỏi tay tôi.
“Em đi đi.”
“Anh không muốn thấy em nữa.”
Giọng anh lạnh như băng.
“Em không đi!” Tôi khóc nức nở, “Phí Diễn, em không đi!”
“Em muốn ở lại chăm sóc anh!”
“Chăm sóc anh?” Anh như thể vừa nghe được chuyện nực cười nhất thế gian, Lâm Đường, em đang thương hại anh sao?”
“Anh không cần!”
Anh đột ngột vung tay, làm đổ cốc nước trên tủ đầu giường.
Tiếng thủy tinh vỡ vang lên chói tai và lạnh buốt.
“Cút đi!”
Anh hét vào mặt tôi.
Ánh mắt đầy căm ghét và tuyệt tình khiến toàn thân tôi lạnh toát.
Tôi hiểu, anh là người kiêu ngạo.
Anh không muốn tôi nhìn thấy dáng vẻ thảm hại lúc này của anh.
Tôi lau nước mắt, đứng dậy.
“Được, em đi.”
“Anh nghỉ ngơi cho tốt.”
Tôi bước ra khỏi phòng bệnh, mỗi bước đi đều ngoái đầu lại ba lần.
Ngoài cửa, tôi nhìn thấy Phí Chiêu.
Anh ta dựa vào tường, ánh mắt phức tạp nhìn tôi.
“Tính anh ấy là vậy, cô đừng để bụng.”
Tôi lắc đầu.
“Anh có thể… giúp tôi một việc không?”
“Cô nói đi.”
“Tôi muốn ở lại chăm sóc anh ấy.” Tôi nói, “Nhưng anh ấy không muốn gặp tôi.”
“Nên tôi nghĩ… mỗi ngày tôi sẽ nấu cơm, nhờ anh mang vào giúp.”
“Có được không?”
Phí Chiêu trầm mặc.
Một lúc lâu sau, anh ta mới khẽ gật đầu.
“Được.”
16
Từ ngày hôm đó, cuộc sống của tôi lại quay về điểm xuất phát.
Mỗi ngày, tôi đổi món liên tục để nấu ăn.
Chỉ là, người ăn… không còn ở bên cạnh tôi nữa, mà chuyển vào phòng bệnh.
Tôi mỗi ngày đều chuẩn bị cơm canh kỹ lưỡng, đựng vào bình giữ nhiệt, mang đến bệnh viện.
Sau đó giao lại cho Phí Chiêu, để anh ấy đưa vào cho Phí Diễn.
Tôi không dám đối diện với anh ấy.
Tôi sợ anh nhìn thấy tôi, lại kích động.
Tôi chỉ dám lén nhìn anh từ ngoài cửa phòng bệnh.
Anh gầy đi rất nhiều.
Toàn thân anh đều bị bao phủ trong một lớp u ám.
Anh không nói chuyện với bất kỳ ai, cũng không chịu hợp tác điều trị.
Cơm bệnh viện mang đến, anh không hề đụng đến một miếng.
Chỉ có cơm tôi nấu, anh mới lặng lẽ ăn hết.
Tôi biết, anh đang dùng cách này để giận dỗi với tôi.
Cũng là để trừng phạt chính mình.
Phu nhân Phí từng đến tìm tôi một lần.
Bà không còn mắng tôi nữa, chỉ đỏ mắt, khẩn cầu tôi.
“Lâm Đường, con khuyên A Diễn giùm bác với.”
“Nó không nghe ai hết.”
“Bác sĩ nói, nếu cứ tiếp tục như vậy… nó sẽ tàn phế thật đó.”
Tôi gật đầu.
Tôi biết, mình không thể tiếp tục trốn tránh nữa.
Tối hôm đó, tôi không để Phí Chiêu mang cơm vào.
Tôi tự mình xách bình giữ nhiệt, bước vào phòng bệnh.
Anh đang tựa vào giường đọc sách.
Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên.
Thấy là tôi, anh sững người một chút, rồi mặt lập tức trầm xuống.
“Ai cho em vào đây?”
“Anh bảo em cút đi, em không nghe thấy sao?”
Tôi không để ý đến cơn giận của anh, đi thẳng tới mép giường, lần lượt bày các món ăn lên bàn nhỏ.
Toàn là những món anh thích.
“Ăn cơm đi.” Tôi nói.
Anh cười lạnh một tiếng, vung tay định hất đổ bàn.
Tôi nhanh tay giữ lại.
“Phí Diễn!” Tôi nhìn anh, từng chữ từng chữ rắn rỏi, “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Anh muốn hành hạ em đúng không?”