Chương 5 - Cuộc Chiến Thanh Long
Lâm Đường, cô chết đâu rồi hả?”
“Tôi đói rồi, mau nấu cơm cho tôi!”
Tôi sững người một chút, lúc này mới nhớ ra công việc cũ của mình.
“Ờm… cậu Phí, phu nhân mời tôi đến là để chữa chứng chán ăn cho cậu, chứ không phải làm đầu bếp riêng.”
“Hơn nữa, tôi đã tìm được công việc mới rồi.”
Đầu dây bên kia im lặng.
Một lúc sau, giọng anh ta vang lên, khó tin:
“Công việc mới? Cô bị sa thải rồi à?”
“Không.”
“Vậy ý cô là gì?”
“Ý tôi là… tôi không làm nữa.” Tôi lấy hết can đảm nói, “Tôi xin nghỉ việc.”
“Nghỉ việc?” Giọng Phí Chiêu lập tức vút cao, Lâm Đường, cô dám?”
“Cô quên bà cô còn đang đợi tiền phẫu thuật à?”
“Tin hay không, chỉ một câu của tôi thôi là đủ khiến cô không tìm được việc ở cả thành phố A này!”
Tôi bị anh ta quát mà tủi thân.
“Anh dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy chứ…”
“Chỉ vì tôi không dỗ anh ăn cơm thôi mà?”
“Anh cãi nhau với bạn gái thì trút giận lên tôi…”
“Anh đùa giỡn tôi, bắt tôi nửa đêm chạy đến Tây Thành mua bánh lê hoa cho anh.”
“Tôi cực khổ nấu cơm cho anh, anh còn chê bai.”
Tôi càng nói càng tức, nước mắt lại không biết xấu hổ mà rơi xuống.
“Phí Chiêu, anh đúng là đồ khốn!”
Nói xong, tôi “rầm” một tiếng dập máy, rồi thẳng tay chặn luôn số anh ta.
Thế giới bỗng chốc trở nên yên bình.
Tôi ngồi xổm bên lề đường, lau nước mắt.
Đạn mạc loạn cả lên:
【Trời má! Nữ phụ cuối cùng cũng vùng lên rồi! Tự tay xé nát kịch bản yêu đương nam chính! Đã quá!】
【Hu hu hu, Chiêu Chiêu nhà mình bị chửi rồi, chắc buồn lắm.】
【Buồn cái gì! Đáng đời! Phải chửi vậy mới sướng!】
【Nhưng còn ca phẫu thuật của bà nữ chính thì sao? Cô ấy thật sự không sợ bị Phí Chiêu trả thù à?】
Tôi cũng sợ chứ.
Nhưng Phí Diễn đã cho tôi dũng khí.
Anh ấy nói, giao việc cho tôi sẽ không khiến tôi phải khóc.
Tôi muốn tin anh ấy.
10
Buổi trưa, tôi nấu bốn món một canh.
Sườn xào chua ngọt, đậu hủ Mapo, bông cải xanh xào tỏi, và một tô canh trứng cà chua.
Toàn là món ăn gia đình, nhưng nguyên liệu tươi ngon, lửa lò chuẩn xác.
Tôi xách hộp cơm đến công ty của Phí Diễn thì được thư ký của anh ta thông báo, tổng giám đốc đang họp.
Bảo tôi chờ trong phòng nghỉ một chút.
Tôi vừa ngồi xuống, cửa văn phòng đã bị đẩy ra.
Phí Chiêu xồng xộc bước vào, mặt đầy giận dữ.
Phía sau còn có Hứa An đi cùng.
“Lâm Đường!” Anh ta bước nhanh đến trước mặt tôi, đứng từ trên nhìn xuống, “Cô bản lĩnh lắm! Dám dập máy tôi, còn dám chặn số tôi!”
Tôi hoảng quá, lùi lại một bước.
“Anh, anh định làm gì?”
Hứa An kéo tay anh ta lại, giọng ngọt như mật: “A Chiêu, anh đừng dữ như vậy, dọa em Lâm Đường rồi kìa.”
Cô ta quay sang tôi, mặt mỉm cười dịu dàng.
“Em Lâm Đường à, đừng giận A Chiêu nữa, tính anh ấy là vậy đó.”
“Thật ra anh ấy rất cần em mà, em thấy không, chỉ cần em không có mặt, anh ấy lại không chịu ăn cơm nữa rồi.”
Tôi nhìn cô ta, trong lòng có chút không thoải mái.
Đạn mạc đúng lúc lại xuất hiện:
【Thấy chưa thấy chưa, nữ chính nhà người ta hiền lành chưa kìa, còn giúp nữ phụ nói đỡ nữa cơ.】
【Nữ phụ mau xin lỗi đi, đừng không biết điều.】
【Đúng vậy, được nấu cơm cho cậu Phí là vinh hạnh biết mấy.】
Tôi mím môi, không nói gì.
Phí Chiêu thấy tôi không có phản ứng gì, càng thêm bực bội.
“Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, bây giờ, ngay lập tức, theo tôi về!”
“Tôi tăng lương cho cô, một tháng mười vạn, thế nào?”
Một tháng mười vạn, nghe thật sự rất hấp dẫn.
Nhưng giờ mỗi ngày tôi đã kiếm được sáu vạn rồi.
Tôi lắc đầu.
“Tôi không quay về đâu.”
Sắc mặt Phí Chiêu lập tức đen thui lại.
“Cô đừng có không biết điều!”
Anh ta vươn tay định túm lấy cổ tay tôi.
Ngay lúc đó, cửa văn phòng lại bị đẩy ra lần nữa.
Phí Diễn bước vào.
Anh ấy liếc qua bầu không khí căng như dây đàn trong phòng, chân mày hơi nhíu lại.
“Chuyện gì thế này?”
Phí Chiêu vừa nhìn thấy anh trai, khí thế lập tức giảm đi một nửa.
“Anh? Sao anh lại ở đây?”
“Đây là công ty của tôi, tôi sao lại không thể ở đây?” Phí Diễn thản nhiên phản bác.
Ánh mắt anh rơi xuống người tôi, rồi nhìn sang bình giữ nhiệt bên cạnh tay tôi.