Chương 3 - Cuộc Chiến Sinh Tồn Giữa Hai Kiếp

Mẹ dứt khoát:

“Được.”

Giống như kiếp trước, mẹ và Lý Thiên Minh quyết định bán căn nhà chung, mẹ nhận trước 800.000 tiền mặt.

Có Tống Thì Vi hậu thuẫn, Lý Thiên Minh chi tiền rất sẵn tay.

Khi tôi còn đang nằm viện, Lý Thiên Minh đã vội vã đưa Lý Cẩm bay sang Thượng Hải, giao cho Tống Thì Vi “kiểm hàng”.

Tôi vô cùng mong đợi kết cục của họ.

Sau khi xuất viện, mẹ cũng rời khỏi nơi từng khiến bà đau lòng, chọn sống ở Nam Kinh.

Bà vẫn làm lao công ban ngày, bán xúc xích nướng ban đêm, để nuôi tôi ăn học, nuôi tôi lớn khôn.

Tôi không hề chê công việc của mẹ, mà còn cố gắng tìm mọi cách giúp đỡ bà.

Kiếp trước, sự huấn luyện tàn khốc của Tống Thì Vi chỉ để lại cho tôi một điều tốt — đó là khiến tôi trở nên xuất sắc.

Còn tình yêu của mẹ ở kiếp này đã chữa lành cho tôi.

Tôi dần vượt qua nỗi ám ảnh quá khứ, từng ngày từng ngày bộc lộ trí thông minh của kiếp trước.

Tôi thi đỗ thủ khoa trung học cơ sở, trường còn thưởng cho tôi 100.000 tệ tiền học bổng.

Mẹ bật khóc.

Bà rụt rè hỏi tôi:

“Tiểu Du à, công việc của mẹ có phải… không được đàng hoàng lắm không? Nếu sau này con mà đỗ thủ khoa đại học, sẽ có nhiều phóng viên phỏng vấn, con có định nói với họ rằng mẹ con là nhân viên vệ sinh không?”

Tôi nhẹ nhàng trấn an:

“Tất nhiên rồi! Con sẽ nói cho cả thế giới biết, mẹ đã nuôi con lớn khôn vất vả thế nào. Không có mẹ thì không có con ngày hôm nay.”

Mẹ nghẹn ngào:

“Tiểu Du, con là niềm tự hào của mẹ.”

Chương 5.

Tích góp được chút tiền, mẹ nghe theo lời tôi, quyết định mở một tiệm vịt nướng cay.

Tôi đang nghỉ hè nên ra tiệm giúp mẹ.

Ba ngày đầu khai trương, giảm giá 90%, cửa hàng đông nườm nượp.

Ngày thứ tư, hết khuyến mãi, tiệm trở nên vắng vẻ hơn hẳn.

Tôi vừa chuẩn bị xong nguyên liệu thì nhìn thấy hai bố con Lý Thiên Minh bước vào.

Bất ngờ, hai người đàn ông chỉnh tề vest giày bóng loáng lại xuất hiện ở tiệm nhỏ của mẹ.

Tôi lập tức chạy ra chặn họ:

“Các người đến đây làm gì?”

Lý Cẩm kéo lại cổ áo vest, ánh mắt đầy chán ghét nhìn tôi:

“Lý Du, mày còn bày ra vẻ thanh cao gì chứ! Mày có biết không? Mẹ mày có mở cả đời cái tiệm này cũng không đủ tiền mua cái cà vạt của tao đâu!”

Rõ ràng, Lý Cẩm đã rất quen và rất thích cuộc sống xa hoa vung tiền như rác.

Với cái đầu óc tầm thường như nó, dù có sống lại một lần nữa cũng chưa chắc qua nổi những bài kiểm tra khắt khe đến biến thái của Tống Thì Vi.

Thế nó đã làm cách nào?

Ngay lúc đó, Lý Thiên Minh hạ giọng nhắc nhở:

“Đừng quên việc chính. Đừng chọc giận mẹ con.”

Ông ta lại nở nụ cười hòa nhã quay sang tôi:

“Tiểu Du, bố là bố con đây. Mẹ con mở tiệm, bố chỉ dẫn Tiểu Cẩm đến ủng hộ thôi. Cũng lâu rồi mình chưa gặp nhau…”

Tôi cắt ngang:

“Tôi và mẹ sống rất tốt, không muốn gặp các người. Mời rời đi.”

Lý Cẩm gào lên giận dữ:

“Lý Du, mày đừng có mà giả vờ với tao!”

Tôi cũng quát lại:

“Cút!”

Lý Thiên Minh vội đứng chắn giữa tôi và Lý Cẩm, cố dàn hòa:

“Tiểu Du, con đừng chấp Tiểu Cẩm. Là thế này, mẹ kế của con, Tống Thì Vi, muốn mời con về nhà chơi. Cô ấy rất thích con.”

Không ngờ Tống Thì Vi sẵn sàng chấp nhận cả vết sẹo trên trán tôi, chỉ để đưa tôi về nhà họ Tống.

Vậy Lý Cẩm kém cỏi đến mức nào?

Tại sao cô ta vẫn giữ nó lại?

“Còn nghĩ cái gì nữa! Lý Du, mẹ kế muốn con về nhà là phúc phận của con đó!”

Tôi lạnh lùng đáp:

“Tôi chỉ có một người mẹ, tên là Vương Mai. Tôi cũng không có bố hay em trai nào cả.”

Lý Thiên Minh lúng túng lên tiếng:

“Tiểu Du, con nghĩ lại đi mà? Mẹ kế của con… à không, dì Tống, thật sự rất quý mến con.”

Tôi từ chối thẳng:

“Không nghĩ lại. Cũng không đi.”

Lý Thiên Minh hoàn toàn mất kiềm chế:

“Đừng tưởng mình là thủ khoa cấp hai thì ngon lành gì! Nhà họ Tống giàu sánh ngang quốc khố, đời này ngoài hôm nay, mày còn cơ hội nào để bám lên cao không?!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)