Chương 6 - Cuộc Chiến Sau Cánh Cửa
11
Dư luận trên mạng tiếp tục bùng nổ.
Những bê bối trong quá khứ của quản lý Hoàng và một vài người khác bị dân mạng nhiệt tình “đào mộ”,
treo thẳng lên top hot search “cho mọi người cùng xem”.
Tuy nhiên, giữa cơn bão dư luận, công ty lại chọn cách im lặng.
Ngày nào Tiểu Diệp cũng nhắn tin cho tôi, giọng đầy lo lắng:
【Kỳ lạ thật, mạng nổ tung rồi mà cấp trên công ty vẫn im thin thít như chẳng có gì xảy ra? Họ không sợ à?】
Tôi nhìn dòng người ra vào tòa nhà, bình tĩnh đáp:
【Họ đang đợi. Chờ một đề tài mới nổi lên, dư luận tự khắc sẽ nguội thôi.】
Tiểu Diệp càng sốt ruột hơn:
【Thế phải làm sao? Chẳng lẽ cứ để mọi chuyện trôi qua vậy sao?】
Tôi gõ bàn phím, chậm rãi trả lời:
【Nếu họ chờ lửa tàn, vậy tôi chỉ còn cách… thêm củi cho nó cháy lớn hơn.】
—
Vài ngày sau, trong một buổi chiều yên tĩnh,
một buổi livestream không báo trước bất ngờ được mở trên một nền tảng lớn.
Ban đầu chỉ có vài người xem thưa thớt.
Nhưng rất nhanh, vài cư dân mạng tinh mắt đã nhận ra tôi,
liên tưởng ngay đến những bài đăng trước đó.
【Là cô ấy! Chính là cô ấy — nhà phát triển “Mò Cá”!】
【Nhân vật chính xuất hiện rồi! Mau vào xem!】
Tin tức lan nhanh như gió.
Dân mạng hào hứng ùa vào, bình luận nổ tung,
phòng livestream cháy view chỉ trong vài phút.
Dòng bình luận chạy dày đặc:
【Trời ơi! Chính là tác giả app “Mò Cá” thật kìa! Đáng yêu mà còn giỏi thế này!】
【Một cô gái ngoan ngoãn, tài năng mà bị đối xử như thế — công ty làm người chút đi!】
【Người hiền thì bị bắt nạt, ngựa hiền thì bị cưỡi!】
【Đừng sợ nha chị! Toàn mạng đều ủng hộ chị ngồi trước cổng làm việc luôn!】
【Nào, tặng quà đi mọi người! Gây quỹ “tiền chờ bồi thường” cho chị đại đây!】
Tôi nhìn những dòng bình luận chạy vùn vụt,
mỉm cười đổi tiêu đề livestream thành:
“Trực tiếp: Ngày thứ N kiên trì đòi quyền lợi trước cổng công ty”
Trong lúc rảnh, tôi trò chuyện với mọi người, chia sẻ những “cái bẫy” thường gặp ở chốn công sở,
và phổ biến một số kiến thức cơ bản về luật lao động.
“Tất nhiên, công ty cũng có khó khăn riêng, nhưng bị cho nghỉ thì đừng giận —
tiền bồi thường đáng có, một xu cũng không được thiếu.”
“Công ty là nhà của bạn, nhưng nếu phải rời đi —
thì chia phần nhà cửa cho đàng hoàng, vì đó là quyền lợi hợp pháp của bạn.”
Những câu nói đó nhanh chóng trở thành “danh ngôn viral”,
được dân mạng chụp màn hình và lan truyền khắp nơi.
Phòng livestream càng lúc càng đông, quà tặng tràn ngập màn hình.
Tôi lặng lẽ đăng thêm một dòng:
[Ngày thứ 28 chấm công. Nhìn người ta dựng cao lâu, trời lại u ám.] 🌥️
11
Công ty hoàn toàn rơi vào tình trạng hỗn loạn, như một tổ ong bị chọc giận.
Livestream của tôi giờ chẳng khác nào một “phim dài tập về chốn công sở” phát sóng trực tiếp mỗi ngày.
Cư dân mạng đều đặn “canh giờ” vào xem, háo hức theo dõi cảnh các lãnh đạo và nhân sự cấp cao ra vào cổng công ty — gương mặt thì đanh lại, bước chân hối hả.
Mỗi lần họ cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, phần bình luận lại nổ tung:
【Hôm nay cà vạt của quản lý Hoàng lệch rồi kìa, chắc tức đến quên soi gương!】
【Chị Trương nhìn chằm chằm vào ống kính ba giây, tôi chụp lại làm sticker rồi!】
【Ai có link biểu cảm “ánh nhìn tử thần” của chị Trương không, share đi!】
Còn Tiểu Diệp mỗi ngày đều cập nhật cho tôi tình hình bên trong văn phòng:
【Haha! Quản lý Hoàng vừa vào phòng họp, nhìn điện thoại xong mặt từ tái mét chuyển sang đen như đáy nồi luôn! Sướng quá!】
Tôi vừa theo dõi diễn biến nội bộ, vừa quay về với “nghề chính” của mình.
Tôi gọi dậy một mô hình BERT nhẹ, rồi dùng Python xây một pipeline phân tích báo cáo tài chính của công ty.
Không lâu sau, một loạt giao dịch mờ ám và cấu trúc chi phí bất thường được hệ thống đánh dấu đỏ.
Sáng hôm sau, trong buổi livestream,
tôi “vô tình” để biểu đồ phân tích xuất hiện ngay sau lưng, rồi nhẹ giọng giải thích:
“Cả nhà nhìn nè tỉ lệ chi phí R&D tăng đột ngột thế này,
mà trong cùng kỳ lại chẳng có bằng sáng chế nào được công bố —
về mặt thuế, điều này… có khả năng bị xem là bất thường không nhỉ?”
Cư dân mạng lập tức hiểu ý.
Hashtag #CôngTyXXNghiVấnTrốnThuế nhanh chóng leo top trending.
Sau đó, tôi lại triển khai thêm vài trình thu thập dữ liệu tự động (crawler),
chuyên quét hàng nghìn đánh giá tiêu cực về sản phẩm của công ty trên các nền tảng lớn,
rồi chạy phân tích cảm xúc và phân cụm từ khóa.
Trong livestream, tôi “tình cờ” đọc vài bình luận tiêu biểu:
“Người dùng này viết: ‘Dùng app của họ như chơi dò mìn, không biết khi nào lại sập’…”
“Còn người này bảo: ‘Dịch vụ khách hàng chỉ biết nói câu thần chú “hãy thử khởi động lại đi”, chắc trước kia làm IT phòng net.'”
Khán giả cười nghiêng ngả,
bình luận ngập tràn toàn chữ 【HAHAHA】 và 【Chuẩn quá!】.
Những câu “review vàng” ấy lập tức được cắt ra, chế meme,
lan truyền khắp mạng.
Hình ảnh thương hiệu của công ty rơi tự do không phanh.
Tôi nhìn loạt hashtag tiêu cực về công ty tràn đầy trên bảng hot search,
bình tĩnh đăng thêm một dòng mới:
[Ngày thứ 32 chấm công. Nhìn họ mở tiệc chiêu đãi khách, trời lại nhiều mây.] ☁️
12
Dư luận bên ngoài ngày càng xấu.
Còn bên trong công ty — lòng người bắt đầu dao động.
Lúc đầu, mọi người chỉ dám thì thầm trong phòng trà,
sau đó chuyển sang lập những nhóm chat riêng, dùng mã hóa đầu cuối để tránh bị phát hiện.
Cho đến một đêm khuya,
máy tính của tôi khẽ vang lên tiếng “ting” quen thuộc.
Một email được mã hóa nhiều lớp lặng lẽ nằm trong hộp thư đến.
Người gửi ẩn danh hoàn toàn.
Tôi mở tệp đính kèm —
là vài ảnh chụp màn hình email độ phân giải cực cao,
với dấu thời gian dừng lại ngay trước ngày tôi bị sa thải.
Bức đầu tiên: bằng chứng quản lý Hoàng chỉ đạo cấp dưới làm giả báo cáo quý để chiếm đoạt tiền thưởng dự án.
Bức thứ hai: yêu cầu phòng tài chính dùng danh nghĩa “phí xây dựng đội nhóm”
để hoàn trả chi phí ăn chơi cá nhân của anh ta —
từ hóa đơn khách sạn 5 sao cho đến nhà hàng cao cấp.
Và đây mới chỉ là khởi đầu.
Những đồng nghiệp từng lạnh lùng,
thậm chí từng buông lời mỉa mai tôi,
bắt đầu chủ động liên hệ.
Trong giọng họ đầy day dứt và áy náy:
“Thanh Thanh… hồi đó bọn tớ hèn, sợ bị vạ lây… Nhưng cậu làm đúng rồi!”
“Công ty kiểu này sớm muộn gì cũng sập, bọn tớ không muốn bị chôn cùng.”