Chương 7 - Cuộc Chiến Quốc Khánh
Nhưng không ngờ, câu tiếp theo bà nói lại là:
“Tôi chỉ là người qua đường, không thấy gì hết.”
Nói xong, bà quay người chạy như tên bắn!
Tôi còn tưởng bà giả vờ để không làm đối phương cảnh giác, rồi sẽ đi báo công an.
Nhưng tôi đợi mãi, chẳng thấy cảnh sát đâu cả.
Cuối cùng, là ông chủ cửa hàng bên cạnh gọi điện báo cảnh sát giùm tôi.
Nhờ vậy tôi mới được giải thoát.
Sau đó, tôi hỏi bà trong đau đớn:
“Tại sao mẹ không báo công an bắt họ?”
Bà chỉ lạnh lùng đáp:
“Báo làm gì? Nhìn là biết dân lưu manh xã hội rồi, báo cảnh sát không những vô ích mà còn khiến chúng nó tức, sau này sẽ đeo bám mày không tha.”
“Dù gì thì giữa ban ngày ban mặt, chúng nó cùng lắm là sàm sỡ mày một chút, có làm gì đâu. Việc gì phải làm lớn chuyện?”
Phải rồi—chúng chỉ muốn dằn mặt tôi.
Chưa kịp thực sự làm gì.
Nhưng…
Một người mẹ phải hận con gái mình đến mức nào,
Mới có thể nói ra những lời thế này chứ?
Tôi nhìn người cha đang cố đòi lại công bằng cho mẹ tôi, từng chữ từng câu nói rõ ràng:
“Bà ấy không chỉ phạm vô số tội với con, mà còn vừa độc vừa ác. Vậy mà bố lại có thể mặt dày đến mức bắt con phải thấy áy náy với bà ấy sao?”
“Ha ha ha, con đúng là đồ ngốc. Bao nhiêu năm chịu khổ như vậy vẫn chưa đủ, chỉ vì bà ấy giả vờ dịu dàng một chút, con đã ngu ngốc nghĩ đến chuyện đưa bà ấy đi du lịch năm nay… Con đúng là ngu mà!”
Tôi tự tát mình một cái thật mạnh. Từ giờ trở đi, tuyệt đối không để mình ngu ngốc thêm lần nào nữa!
Bố tôi sững sờ nhìn tôi.
Rõ ràng ông cũng không ngờ rằng mẹ tôi lại có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn đến thế với tôi.
Ông không nói thêm lời nào, lặng lẽ quay người rời đi.
Nhưng ngay tại cửa, mẹ tôi—không biết đã đến từ lúc nào—đâm sầm vào ông.
Mẹ nhìn tôi, mắt đỏ hoe:
“Hy Vũ, con hiểu lầm mẹ rồi… lúc đó mẹ không phải là không muốn giúp con…”
“Bốp!”
Bố tôi không đợi bà nói hết câu, giáng thẳng một bạt tai:
“Bà có biết mình đang làm gì không? Nó là con gái bà đấy, là đứa con mà bà mang nặng đẻ đau mười tháng trời mới sinh ra được!”
“Sao bà lại có thể tàn nhẫn với nó đến mức ấy?! Tôi còn nhớ năm đó, lúc mang thai nó, bà bị sốt cao, bác sĩ bảo phải uống thuốc. Bà sợ ảnh hưởng đến con, nên đã cố chịu đựng suốt một tháng trời không uống thuốc!”
“Nó rõ ràng là đứa con chưa ra đời đã được bà bảo vệ như báu vật cơ mà! Tại sao? Tại sao bà lại đối xử với nó như thế?”
“Tại sao tất cả yêu thương, vừa sinh ra là mất sạch?”
Bố tôi túm lấy vai mẹ, gào lên từng tiếng.
Cũng chính là điều tôi muốn hỏi.
Nhưng mẹ tôi đã khóc đầm đìa, lại không thể nói nổi một lời.
Dù sao thì… điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Tôi đóng sầm cửa, cách ly họ ngoài cánh cổng.
Mẹ tôi không chịu rời đi.
Bố tôi cứ mắng chửi bà hết lần này đến lần khác.
Bà không phản kháng.
Chỉ thấy miệng bà mấp máy, như đang lặp đi lặp lại một câu.
Tôi không nghe rõ âm thanh, nhưng nhìn qua camera giám sát, tôi đã hiểu được khẩu hình của bà.
Bà đang lặng lẽ nói: “Xin lỗi.”
Tôi chỉ thấy—quá sức mỉa mai.
10
Mùa đông năm nay, thật sự rất dễ chịu.
Tôi cũng cảm thấy mình sống dễ chịu hơn bao giờ hết.
Mỗi ngày, tôi đến cửa hàng sớm, rồi về sớm để ăn cơm tối.
Không còn phải lê lết thân thể mệt mỏi trở về nhà nữa.
Vốn định ăn cơm sớm rồi nghỉ ngơi,Nhưng lại nghe thấy mẹ lải nhải:
“Haiz, trong nhà hết bột mì rồi, mai mẹ còn phải làm bánh mì nữa…”
“Bình gas chắc cũng sắp hết rồi, khuya vậy không biết người ta có chịu giao không…”
Tôi còn chưa kịp ngồi xuống ghế, đã lập tức tất bật chạy đi lo liệu hết mọi việc cho bà.
Nhưng bà vẫn chưa dừng lại.
Lại nói mai muốn về quê thăm họ hàng, chưa chuẩn bị quà cáp.
Tôi không nhịn được nữa:
“Những chuyện này rõ ràng mẹ hoàn toàn có thể tự làm, sao lại không tự làm lấy?”
Bị phản ứng của tôi làm cho giật mình, bà hoảng sợ lùi lại một bước.
Tôi thở phào một hơi.
Tưởng đâu cuối cùng cũng có thể yên tĩnh một chút.
Nhưng giây tiếp theo, bà lập tức cầm lấy cái chậu inox, như bao lần trước, đập rầm rầm gây náo loạn.
“Tôi không biết chữ, không biết chạy xe, không biết dùng điện thoại thông minh, người trong thành phố ai cũng nói tiếng phổ thông, tôi nghe không hiểu chữ nào. Vậy bảo tôi đi đâu mà làm với lo?”
“Thôi thì tôi quay về quê sống, đỡ phải làm phiền cô nữa.”
Căn nhà này, là bố tôi mua đứt từ khi tôi đỗ cấp hai.
Cũng chính năm đó, cả nhà tôi mới rời làng lên sống ở thành phố.
Nhưng tôi nhớ rất rõ, trước khi dọn lên thành phố,Bà đâu phải là người chỉ biết ở nhà làm nội trợ—bà cũng từng ra ngoài đi làm như bao người.
Vậy cái lý do “không biết nói tiếng phổ thông, không giao tiếp được với ai” là sao? Vậy trước kia bà đi làm kiểu gì?
Tôi định tranh luận lại, nhưng một khi ai đó đã cố tình làm khó bạn,Họ sẽ có hàng ngàn cách để khiến bạn câm nín.
Tôi khép mắt lại.
Một lần nữa cam chịu làm hết mọi việc thay bà.
Cam chịu sao?
Hai mươi tám năm qua tôi đâu phải chưa từng muốn phản kháng.
Nhưng mỗi lần phản kháng, đều bị bà dùng tiếng đập bát ném nồi, tiếng chửi rủa quát tháo ép phải khuất phục.
Còn bây giờ thì sao? Tôi không cần phải nhún nhường nữa rồi!