Chương 6 - Cuộc Chiến Pháp Lý Của Nữ Sinh Đai Học
6
“Bị cáo không được gây rối trật tự phiên tòa! Nếu tiếp tục, tôi sẽ để cảnh sát tống cổ ra ngoài.”
“Hiện tôi tuyên bố kết quả xét xử: Bị cáo Lý Huệ, với hành vi dựng chuyện, phát tán tin sai lệch nhằm bôi nhọ danh dự người khác, bị xác định là phạm tội phỉ báng. Do thái độ không hối cải bị cáo bị xử phạt: tạm giam 15 ngày, bồi thường 5.000 tệ.”
Lý Huệ lập tức nhảy dựng:
“Tôi không phục! Tôi sẽ kháng cáo! Không công bằng! Mấy người không có bằng chứng!”
Nhưng chỉ một ánh mắt của thẩm phán, cảnh sát lập tức hiểu ý, lôi cô ta ra ngoài.
Lát sau, khi tôi và chị họ rời khỏi tòa, thấy Lý Huệ đang chờ để bị áp giải đến trại giam.
Cô ta vừa gãi đầu gãi tai, vừa lẩm bẩm:
“Không thể nào… rõ ràng tao cẩn thận như thế, làm gì có bằng chứng thật? Sao lại bảo là chứng cứ xác thực…”
Thấy tôi, cô ta lập tức gầm lên:
“Có phải mày hối lộ quan tòa không? Đăng mỗi cái ảnh thôi cũng bị gọi là phỉ báng à? Lâm Hạ, mày đúng là đê tiện!”
Tôi mở điện thoại, bật ghi âm:
“Chửi tiếp đi. Ra trại xong, tôi kiện thêm vụ nữa cho trọn bộ.”
Lý Huệ câm nín.
Khi tôi và chị họ ra đến ven đường, vừa bước lên xe, trong sân tòa bỗng vang lên tiếng “rầm”.
Tôi quay đầu nhìn lại, thấy Lý Huệ đã ngất xỉu ngay trước cửa.
Cảnh sát kiểm tra rồi nói:
“Chắc là tụt đường huyết, ai đi lấy gì ăn cho cô ta đi.”
Phải nói công bằng, trại giam đúng là đã cứu cô ta, nếu không thì có khi đói đến chết gục ngoài tòa cũng nên.
—
15 ngày sau, Lý Huệ trở lại trường.
Vẫn là bộ đồ cũ ấy, giờ đã bốc mùi chua nồng, người gầy rộc đi thấy rõ.
Vào phòng, cô ta né tránh ánh mắt tôi, quay sang xin hai bạn cùng phòng mượn thẻ ăn và thẻ nước:
“Thẻ mình hết tiền rồi, muốn đi tắm một cái, ăn chút gì. Đợi ba mình chuyển khoản, mình trả các cậu sau.”
Nhưng cả hai đều im lặng.
Lý Huệ ngẩn người mấy giây, rồi lặng lẽ rời phòng, đi từng phòng khác gõ cửa xin mượn thẻ.
Tôi nghe thấy tiếng cô ta hết xin đến năn nỉ, nhưng không ai đồng ý giúp.
Cuối cùng, cô ta đành ra khu giặt đồ dưới ký túc xá, dội nước lạnh để tắm tạm, rồi rụt rè quay về nằm im trên giường.
Từ hôm đó, chúng tôi phát hiện ra nhà cô ta đã hoàn toàn cắt viện trợ.
Cô ta không còn lấy được đồng nào, ăn cơm bằng cách xin đồ thừa ở căn tin, nghỉ học triền miên để đi tìm việc làm thêm.
Thậm chí, cô ta còn đem bán máy tính bảng, túi hàng hiệu cũ để gom đủ 5.000 tệ trả lại cho tôi, nhằm gỡ lệnh phong tỏa tài khoản ngân hàng.
Lúc đưa tiền, Lý Huệ trừng mắt, giọng lạnh tanh:
“Rồi mày sẽ biết tay tao. Chuyện giữa tụi mình chưa xong đâu.”
Mấy lời đe dọa của Lý Huệ, tôi thật sự không buồn để tâm.
Vì bây giờ cô ta nghèo rớt mồng tơi, chỉ kiếm đủ tiền ăn thôi cũng đã là vấn đề sống còn rồi.
Có lần tôi thấy cô ta trong căn tin, bới lấy nửa cái bánh bao thừa của người khác.
Trước kia mỗi bữa phải gọi hai món mặn một món rau còn chê ít, giờ thì…
Từ khi nhà ăn phát động chiến dịch tiết kiệm lương thực, kiếm được nửa cái bánh bao đã là may mắn lắm rồi.
Hôm khác trong giờ học, thầy giáo lấy bài của tôi làm mẫu.
Khi tôi lên bục thuyết trình, Lý Huệ nhìn tôi lom lom, vẻ mặt muốn nhảy dựng lên.
Vừa đợi tôi nói xong, thầy liền hỏi: “Có ai muốn bổ sung không?”
Lý Huệ lập tức giơ tay, chuẩn bị tranh luận để hạ bệ tôi.
Nhưng đúng lúc cô ta đứng dậy thì…
“Ùng ục!”
Tiếng bụng đói kêu to như sấm, vang khắp cả lớp.
Cả lớp nổ tung trong tiếng cười, mặt cô ta đỏ bừng như tôm luộc, còn chưa kịp mở miệng đã bị dập tắt khí thế.
Cô ta lúng búng vài câu rồi lụi thủi ngồi xuống.
Còn có một hôm, cô ta len lén gọi điện xin tiền ba, nhưng lại lén lút trốn ra hành lang phòng cháy chữa cháy nửa đêm để không ai nghe thấy.
“Ba ơi… con biết sai rồi… trước kia là con ngu dại… ba cho con chút tiền được không, con hứa sẽ chăm học…”
Không ngờ, một bạn cùng phòng tôi đang dậy giữa đêm đi vệ sinh, nghe thấy toàn bộ.
Sáng hôm sau, cô ấy cười lăn lộn rồi kéo cả phòng dậy kể lại.
Hai đứa còn diễn lại y chang như tiểu phẩm:
“Ba ơi… con sai rồi… là con bị tẩy não… ba chuyển cho con hai trăm thôi, con thề không mua váy mới nữa…”
“Khụ khụ… con gái à, không phải ba không thương con… nhưng ba sợ bị gọi là đồ ngu đó! Con không phải ‘nữ chiến binh chống phụ quyền’ đó sao? Sao giờ lại như gà con xin ăn vậy? Phải độc lập tự cường chứ?”
Lý Huệ tức đến mặt xanh mặt đỏ, lao lên định đánh bạn cùng phòng.
Nhưng đói nhiều ngày, người cô ta run rẩy, đi còn không vững, lấy đâu ra sức?