Chương 3 - Cuộc Chiến Pháp Lý Của Nữ Sinh Đai Học

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3

“Em đặt cái này lên bàn cô ta, biết đâu dọa được chút ít.”

“Yên tâm đi, Hạ Hạ. Chị nhất định giúp em thắng vụ này, để nó ít nhất cũng bị tạm giam 15 ngày!”

“Nếu sau này gặp tình huống như hôm nay, em bí mật ghi âm lại. Dù không thể làm chứng cứ pháp lý, nhưng đủ để hỗ trợ thẩm phán và hội đồng xét xử hiểu rõ bản chất vụ việc.”

Trong túi tài liệu ngoài thư luật sư, chị còn gửi cho tôi một bút ghi âm ngụy trang dạng móc khóa.

Và đúng là cái bút ấy đã nhanh chóng phát huy tác dụng.

Tối đó, Lý Huệ trở về phòng, vừa bước vào đã móc méo:

“Ồ, chị báo công an lại đây à? Một ngày báo hai lần, vui không đấy?”

“Tưởng chị tài giỏi lắm cơ, gọi cả bà chị luật sư đến. Hahaha, thư luật sư đâu? Gửi liền tay phát cho tôi xem cái!”

Tôi ném thẳng phong thư luật sư lên bàn cô ta, đồng thời ấn nút khởi động bút ghi âm.

“Cho cô đấy. Mấy hôm nữa tòa xử, nhớ đi nhé.”

Lý Huệ hơi khựng lại, cầm thư lên đọc một lượt, nhưng vẫn giả vờ không sợ:

“Hai chị em cứng đầu, nhưng nói rồi đấy, các người chẳng có bằng chứng gì. Kêu tôi ra tòa thì tôi đi, tiện thể trải nghiệm luôn vụ kiện.”

Tôi liếc cô ta, cố tình nói khích:

“Thì cứ trải nghiệm đi. Cô tưởng mình làm sạch sẽ lắm à? Tôi đã lấy được cái ảnh mà cô đưa cho người khác xem rồi đấy.”

Lý Huệ nghe xong thì phá lên cười:

“Lâm Hạ, cô khát thắng đến mức nói xằng à? Cái ảnh đó tôi đâu có gửi đi đâu, chỉ cho người ta xem thôi, cô bảo cô có được á?”

“Thật sự muốn xem à? Để tôi khôi phục lại bản sao cho cô chiêm ngưỡng nhé.

Mò được ảnh ba cô, tôi cũng phải tốn công lắm đó~”

Lý Huệ thao tác vài cái rồi đắc ý giơ điện thoại lên:

“Nào, đến xem đi, đây chính là tấm ảnh mày muốn thấy.”

“Còn phải cảm ơn hệ thống kiểm duyệt AI gắt gao đấy, không thì tao đã cho họ làm bản còn nặng đô hơn rồi.”

Dù chỉ cách cô ta hai mét, tôi vẫn cảm thấy máu dồn lên tận đầu.

Trong ảnh, gương mặt tôi và ba bị ghép vào một cặp đôi đang thân mật, khiến người ta nhìn mà buồn nôn.

Làm người, sao lại có thể ghê tởm đến mức đó?

Một bạn cùng phòng không nhịn được, bức xúc chất vấn:

“Lý Huệ, cậu không có ba chắc? Sao có thể lấy ba mẹ người khác ra làm trò đùa? Cậu còn là người không?”

Lý Huệ cười khẩy:

“Tôi không có ba, thì mấy người cũng không có mẹ. Bớt giả vờ đạo đức đi.”

“Tôi đứng về phía phụ nữ vô điều kiện, chỉ có cực đoan mới đổi được bình quyền!”

“Cho dù ba tôi có đứng đây, tôi cũng chửi ổng là thằng đần!”

“Muốn trách thì trách con nhỏ này quá yêu đàn ông!”

Tôi thật không thể tin nổi, một người như vậy lại là sinh viên đại học, mà nói ra được những lời não tàn đến thế.

Nhưng cũng chính điều đó khiến tôi chợt nhớ ra một điểm sơ hở.

Hàng tháng, Lý Huệ vẫn thường xuyên gọi điện xin tiền sinh hoạt từ ba cô ta.

Giờ thì lại lớn tiếng bảo chửi cả ba mình?

Vậy thì… để tôi giúp cô ta một tay, xem cô ta có dám sống thật như lời cô ta nói không.

Không buồn tranh cãi nữa, tôi gửi bản ghi âm vừa rồi cho chị họ, đồng thời giữ một bản lại trong máy.

Ba ngày sau, giấy triệu tập của tòa án chính thức được gửi đến.

Chị họ tôi là người chuyển phát cho tôi ngay trong ngày.

Hôm đó cũng đúng lúc trường cho nghỉ lễ, và Lý Huệ về quê.

Tôi lập tức mua vé cùng chuyến xe với cô ta, chuẩn bị sẵn một bộ đồ mới, khẩu trang và kính râm để ngụy trang.

Hành trình hơn sáu tiếng đồng hồ, tôi luôn giữ khoảng cách vừa phải, nhưng không rời mắt khỏi cô ta.

Tận mắt thấy Lý Huệ bước vào một căn nhà đá cũ kỹ trong làng.

Cả làng ai cũng đã xây nhà lầu, riêng nhà cô ta vẫn là nhà ngói tường đá cũ nát, tường vôi loang lổ.

Tôi đứng trước cổng, nghe rõ tiếng nói rôm rả trong sân.

Một giọng đàn ông vang lên:

“Sắp tới làng bên có người xây nhà, họ gọi tôi qua phụ hồ. Gom góp chút ít, là có thể đổi cho Huệ Huệ cái điện thoại mới rồi.”

Giọng một người phụ nữ chen vào:

“Ông cứ chiều nó! Cả năm chẳng dư được mấy đồng, đều đổ vào nó hết!”

Người đàn ông cười khờ khạo:

“Con gái mình học đại học ở thành phố, cũng cần thể diện chứ. Tôi đi làm cũng chỉ để lo cho con gái thôi, chứ lo cho ai?”

Giọng Lý Huệ vang lên ríu rít:

“Cảm ơn ba! Ba là tuyệt nhất luôn đó!”

Tôi đứng ngoài cửa mà muốn trợn trắng mắt.

Ở trường thì chửi ba mình là “đồ đần”, về nhà lại “cảm ơn ba ơi con thương ba nhất”?

Cô ta đúng là diễn viên đại tài, lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.

Mặc dù có chút thương cảm cho ba cô ta, nhưng nghĩ lại, tôi đến đây chính là để giúp ông ấy thấy rõ sự thật.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)