Chương 2 - Cuộc Chiến Nước Sôi
Chị tức giận hét lên:
“Sao mẹ lại dùng nước sôi pha sữa cho con?”
Mẹ tôi nổi đóa:
“Mẹ pha bằng nước sôi, nhưng đã để nguội rồi, sao còn gọi là nước sôi?”
Chị dâu hét lớn hơn:
“Nguội chỗ nào? Mẹ nói xem nguội chỗ nào? Con còn nhỏ thế này, sao mẹ có thể để nó uống sữa nóng thế?”
Mẹ tôi giận tím mặt:
“Đã nguội rồi!”
Mẹ tôi cảm nhận nhiệt độ khác hẳn người bình thường.
Ví dụ, bà hay ép tôi ngâm chân nước nóng.
Nhưng khi tôi vừa nhúng chân vào đã hét lên như bị chọc tiết, mẹ lại chê “chưa đủ nóng”, nhất quyết bắt tôi ngâm tiếp.
Còn sữa “đã nguội” của mẹ, chị dâu dùng nhiệt kế đo thử—vẫn còn đến 60 độ!
Chị dâu tức đến mức vội vàng mang bình sữa ra vòi nước, xả cho nguội hẳn rồi mới đem về cho bé bú.
Mẹ tôi sờ vào bình sữa, hét lên kinh hoàng:
“Sao lại nguội thế này? Con dâu, con định hại chết cháu mẹ à? Con làm mẹ kiểu gì thế?”
Chị dâu giận đến mức hét lại:
“Không nguội! Nhiệt độ bình thường! Mẹ đừng có vô lý nữa!”
Rồi hai người lại cãi nhau một trận long trời lở đất.
Nghỉ hè ở nhà, tôi thường xuyên chứng kiến cảnh hai người họ cãi vã.
Tôi biết chị dâu đúng, mẹ tôi sai.
Tôi từng lên tiếng giúp chị dâu, kết quả bị mẹ mắng xối xả, vừa khóc vừa trách móc rằng tôi hùa với người ngoài bắt nạt bà.
Từ đó, tôi không dám nói nữa.
Mấy tháng nay, tôi luôn có cảm giác trong nhà như có một ngọn núi lửa âm ỉ chực chờ phun trào.
Và rồi, nó đã nổ tung.
Theo lời mẹ kể, nguyên nhân bùng nổ lần này vẫn là chuyện pha sữa.
Sáng nay, hai người đã cãi nhau vì chuyện mặc quần áo cho bé, mỗi người một bụng tức.
Mẹ tôi lại dùng nước sôi để pha sữa.
Chị dâu nhìn thấy, không nói không rằng, giật lấy bình sữa, định đổ đi.
Đứa bé đói đến mức khóc ré lên.
Cả hai người đều cuống.
Mẹ tôi hét lên:
“Con làm cái gì vậy? Con định để cháu mẹ nhịn đói à?!”
Chị dâu nói:
“Thà để con nhịn đói còn hơn uống sữa mẹ pha!”
“Mẹ làm vậy là sao?”
Mẹ tôi cuống lên, lao tới giật lấy bình sữa trong tay chị dâu.
Hai người giằng co.
Chị dâu đẩy mẹ tôi một cái, suýt nữa bà ngã xuống đất.
Đây chính là “chị dâu con ra tay đánh mẹ” trong lời kể của mẹ tôi.
Có lẽ do đứa bé khóc quá lớn, cả hai người đều căng thẳng, tranh cãi càng lúc càng gay gắt.
Một người bảo: “Sữa mẹ pha nóng quá, con uống vào chịu không nổi.”
Một người cãi: “Sữa con pha lạnh quá, con uống vào thế nào cũng sinh bệnh.”
Hai người cãi nhau kịch liệt.
Cãi đến mức chị dâu nổi cơn tam bành, vặn nắp bình sữa ra, hất thẳng sữa nóng lên mặt mẹ tôi.
Vừa hất, chị vừa gào lên:
“Đủ nóng chưa? Đủ nóng chưa? Tự mình thử xem có nóng không?!”
Đây chính là “chị dâu dùng nước sôi tạt vào mặt mẹ” theo lời mẹ tôi kể.
Sau khi ghép nối lại toàn bộ sự việc, tôi hoàn toàn cạn lời.
3
Trước khi nói về vụ nổ lớn giữa chị dâu và mẹ tôi, tôi cần nhắc đến nỗi ám ảnh của mẹ tôi về chuyện “bị lạnh”.
Mẹ tôi mới hơn 50 tuổi, nhưng tư tưởng nhiều lúc còn bảo thủ hơn cả người thời nhà Thanh.
Điển hình nhất là quan niệm về lạnh và gió.
Rất nhiều người già có suy nghĩ này:
Bị lạnh là điều cấm kỵ.
Ăn phải ăn đồ nóng.
Mặc phải mặc đồ dày.
Mẹ tôi còn cực đoan hơn nữa.
Từ nhỏ, tôi và anh trai đã bị mẹ quấn chặt như cái bánh chưng, quần áo mặc từng lớp từng lớp, chỉ sợ bị cảm lạnh.
Nhưng kỳ lạ thay, dù mặc kín thế nào, cả hai chúng tôi vẫn hay ốm vặt.
Mãi sau này, tôi mới tìm hiểu và hiểu ra nguyên nhân.
Trẻ nhỏ nhịp tim nhanh, thân nhiệt cao, nếu mặc quá nhiều lớp, ra mồ hôi mà không thoát được, rất dễ bị cảm.
Nhưng mẹ tôi luôn tin rằng trẻ bị cảm là do mặc ít quá, vậy nên bà càng nhét thêm quần áo.
Mùa hè nóng bức, nếu tôi muốn mặc váy hay áo ngắn tay, nhất định phải xin phép mẹ trước.
Với mẹ tôi, cảm giác nóng hay lạnh của tôi và anh trai không quan trọng, nhiệt kế cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Chỉ cần mẹ thấy lạnh, tôi và anh cũng phải mặc ấm theo.
Dù trời có 30 độ, nếu mẹ thấy lạnh, thì tôi và anh trai vẫn phải mặc dài tay.
Mẹ tôi lại là người rất sợ lạnh.
Sức khỏe bà vốn không tốt, luôn tự nhận mình là “thể hàn”, lúc nào cũng mặc kín từ đầu đến chân, còn hay sắc thuốc bắc để uống cho “đẩy hàn khí ra ngoài”.
Bà tin rằng tôi và anh trai cũng giống bà, bắt chúng tôi mặc thật ấm, uống thuốc bắc mỗi ngày.
Khi tắm, mẹ tôi luôn pha nước gần 50 độ, nói rằng phải dùng nước nóng mới “đẩy hàn khí ra ngoài”.
Nước nóng đến mức tôi nhúng chân vào cũng hét lên như bị tra tấn.
Nhưng mẹ lại chê chưa đủ nóng, ép tôi phải ngâm tiếp.
Tôi và anh trai đều khó chịu, nhưng chẳng làm gì được.
Quan hệ giữa anh trai tôi và mẹ vốn không tốt.
Con trai có thân nhiệt cao hơn con gái.
Tôi mặc nhiều lớp vẫn chịu được, nhưng anh trai thì không.
Có lần, tôi mặc hai lớp áo, còn anh trai chỉ mặc một lớp đã toát hết mồ hôi.
Vì vậy, hai người họ cãi nhau về chuyện mặc quần áo suốt hai mươi mấy năm nay.
Đến mức tôi thuộc lòng đoạn đối thoại giữa họ:
“Khoác thêm áo vào, trời lạnh đấy!”
“Mẹ, con không lạnh.”
“Khoác vào đi.”
“Đã bảo là không lạnh mà!”
“Sao mặc ít thế? Mặc vào!”
“Con không lạnh! Con không mặc!”
“Không nghe lời gì cả! Mặc vào, lỡ cảm thì sao?”
“Không! Không! Không mặc!”
“Mày đang thái độ gì đấy hả?!”
Rồi hai người cãi nhau ầm ĩ.
Cuối cùng, anh trai tôi vẫn phải chịu thua.
Nhìn kết cục thảm hại của anh trai, cộng thêm việc tôi chịu nóng giỏi hơn, nên tôi ngoan ngoãn nghe lời hơn.
Vì thế, mẹ tôi vẫn thích tôi hơn một chút.
Lần đầu tiên anh trai và mẹ tôi xảy ra mâu thuẫn lớn là vào thời cấp ba, kết quả là anh bỏ nhà đi.
Mà nguyên nhân lại là một chuyện nhỏ nhặt.
Hôm đó, anh dành dụm tiền rất lâu mới mua được một miếng cá hồi ngon, cẩn thận cất vào tủ lạnh, định tối về ăn cùng tôi.
Tôi tan học về nhà, lấy cá hồi ra, rửa sạch, cắt thành từng lát mỏng.
Còn chuẩn bị thêm đá bào để lót dưới đĩa, trang trí vài lát chanh cho đẹp.
Mẹ tôi đột nhiên về, vừa nhìn thấy đã nhíu mày:
“Trương Thanh, con đang làm gì thế?”
Tôi đáp:
“Cá hồi ạ, lát nữa anh về hai anh em con ăn.”
Mẹ lập tức nổi giận:
“Sao lại ăn đồ sống?”
Tôi sửng sốt:
“Đây là cá hồi mà mẹ, cá hồi phải ăn sống mới ngon chứ, con đã nói với mẹ từ trước rồi mà?”
Trước đây, chúng tôi từng đi ăn buffet.
Lúc đó, tôi và anh lấy cá hồi sống, bị mẹ mắng cho một trận.
Anh trai không chịu, đứng ra giải thích rành rọt suốt nửa tiếng, cuối cùng mới thuyết phục được mẹ rằng cá hồi có thể ăn sống.
Hồi đó, mẹ không phản đối nữa, chúng tôi cứ tưởng bà đã tiếp nhận sự thật.
Không ngờ hôm nay lại nghe câu y hệt!
Mẹ tức giận quát:
“Không được ăn đồ sống! Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi! Ăn lạnh vào là đau bụng! Đồ sống thì toàn vi khuẩn, không được ăn!”
Tôi nôn nóng:
“Thỉnh thoảng ăn một lần có sao đâu!”
Mẹ đáp:
“Không được ăn! Nếu muốn ăn thì nấu chín đi!”
“Chúng con chỉ ăn lần này thôi, lần sau không ăn nữa!”
Tôi vội vàng xuống nước.
Mẹ lạnh lùng liếc tôi một cái, rồi thẳng tay bưng luôn đĩa cá hồi đi:
“Vừa hay nhà hết thịt, tối nay ăn cái này.”
Bà đuổi tôi ra khỏi bếp.
Rồi tôi nghe tiếng dầu nóng lách tách, tiếp đến là âm thanh xào nấu.
Một lát sau, mẹ bưng ra một đĩa cá hồi xào mộc nhĩ, vừa đặt xuống bàn vừa chê bai:
“Thà dùng thịt lợn còn hơn, xào lên dính dính, phí cả mộc nhĩ của mẹ.”
Tối đó, anh trai tôi hí hửng về nhà, định ăn cá hồi thì phát hiện nó đã biến thành một đĩa cá xào.
Anh tức đến mức gào lên.
Hai mẹ con lại cãi nhau một trận long trời lở đất.
Mẹ tôi uất ức, gọi điện cho từng người thân để than thở, trách mắng anh trai và tôi bất hiếu.
Bà cực khổ nấu ăn, lo chúng tôi ăn đồ lạnh bị đau bụng, vậy mà chúng tôi dám chê bai bà.
Nhưng lần này, anh trai không nhượng bộ nữa.
Anh điên cuồng cãi lại, rồi đùng đùng bỏ đi.
Đến nửa đêm vẫn chưa thấy anh về, cả nhà bắt đầu hoảng loạn.
4
Sau lần bỏ nhà đi đó, mẹ tôi mới chịu yên một thời gian.
Nhưng không bao lâu, đâu lại vào đấy.
Ngoài nỗi ám ảnh về lạnh, mẹ tôi còn có cả một hệ tư tưởng về “bệnh phụ khoa”, đặc biệt là chuyện ở cữ, vô cùng rắc rối.
Tóm lại, phụ nữ không được để lạnh, không được trúng gió, không được uống nước nguội.
Sau này, anh trai thi đỗ đại học ở xa rồi đi luôn, mẹ tôi dồn hết sự chú ý vào tôi.
Không còn anh trai san sẻ “hỏa lực”, tôi khổ không tả nổi.
Có lần mùa đông, tôi sắp trễ học, vội vã cầm hộp sữa ở nhiệt độ phòng uống liền.
Mẹ tôi nhìn thấy, lập tức sững sờ:
“Trương Thanh, con chưa hâm nóng sữa sao?”
Tôi giật mình, vội chối:
“Dạ, có ạ.”
Mẹ giật lấy hộp sữa từ tay tôi, tức đến mức run cả người:
“Giữa mùa đông mà con dám uống sữa lạnh?! Con có biết con gái mà uống lạnh sẽ bị hàn tử cung không? Hàn tử cung thì sau này không sinh con được đâu! Đến lúc đó con chịu khổ thì đừng trách mẹ không nhắc trước!”
Bà nói như thể đó là chân lý tuyệt đối.
Không sai, trong mắt mẹ tôi, chỉ cần bị lạnh là sẽ mắc bệnh nghiêm trọng.
Cảm lạnh chỉ là chuyện nhỏ.
Nặng hơn thì viêm dạ dày, viêm ruột, thậm chí ung thư.
Còn con gái mà bị lạnh thì sẽ mắc hàng loạt bệnh phụ khoa đáng sợ.
Tôi bị rối loạn kinh nguyệt, mẹ tôi than khóc thảm thiết:
“Chắc chắn là tại lần đó con ăn đồ lạnh! Còn ăn cả cá hồi nữa!”
Từ sau trận cãi vã giữa anh trai và mẹ vì cá hồi, anh bỏ nhà đi, tôi không bao giờ dám ăn cá hồi nữa.
Nhưng mẹ tôi tin chắc rằng ăn cá hồi sống và lạnh sẽ để lại hậu quả khôn lường.