Chương 6 - Cuộc Chiến Nguyện Vọng
Bữa sáng ăn quá no.
Cảm giác nặng nề lan ra tận lồng ngực.
Mỗi lần hít thở đều như có ai đó bóp nghẹt, ngột ngạt vô cùng.
“Bỏ ta mà đi là ngày hôm qua không thể níu kéo lại;
Làm loạn lòng ta là ngày hôm nay, phiền muộn chồng chất.
Gió dài vạn dặm tiễn nhạn thu, đối cảnh có thể ngửa cổ say nơi lầu cao.
Văn chương Bồng Lai, khí cốt Kiến An,
Giữa chừng lại thêm phong thái thanh nhã của Tiểu Tạ.
Cùng mang chí lớn, cảm hứng bay cao,
Muốn lên trời xanh hái lấy trăng sáng.
Rút dao chém nước, nước càng chảy;
Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sâu.
Đời người không như ý, ngày mai thả tóc chèo thuyền nhỏ mà đi…”
Giọng đọc buổi sáng của chủ nhà vang đến tai tôi.
Như một luồng nắng xuyên qua tầng mây mù đặc.
Cảm giác khó chịu trong người cũng dần tan biến.
Tôi bất giác thấy sống mũi cay cay.
Chủ nhà thấy vậy, vội đưa tôi một tờ giấy:
“Chị Thanh Sương, sao chị lại khóc vậy?”
“Bài thơ này… hay quá! Thật sự hay quá đi mất!”
Hồi còn đi học, tôi ghét nhất là môn Ngữ văn.
Đặc biệt là những bài thơ cổ văn rối rắm, tối nghĩa.
Nào là tài tình, nào là ý vị, nào là tình cảm sâu lắng—nghe chẳng khác gì thiên thư.
Tôi không hiểu tại sao phải học những thứ vô dụng đó.
Ít ra, môn Toán còn dạy tôi cộng trừ nhân chia, ra ngoài đi làm không bị người ta lừa.
Còn học mấy bài thơ văn sáo rỗng đó thì làm được gì?
Ngay cả cái bụng còn chẳng no nổi.
Vậy mà hai mươi năm sau, những vần thơ từng bị tôi khinh thường lại xuyên qua thời gian và không gian, đâm thẳng vào tim tôi.
Nói thật, tôi vẫn chẳng thể giảng được bài thơ đó nói gì.
Nhưng trong lồng ngực lại trào dâng một làn sóng ấm áp.
Như có ai đó nhẹ nhàng thì thầm bên tai tôi:
“Cứ khóc đi!”
“Khó chịu rồi thì khóc đi!”
“Không phải lỗi của em, em chỉ là đã gặp nhầm người.”
“Khóc xong rồi thì lau nước mắt, ngẩng đầu lên đi, nắng ấm lắm, gió cũng dịu dàng, đời vẫn còn tốt đẹp, đừng buồn vì những kẻ không xứng đáng nữa!”
Nhiều năm sau, tôi mới hiểu.
Cái đẹp của văn chương, không nằm ở giá trị vật chất.
Mà là một cuộc gặp gỡ giữa những tâm hồn, vượt qua mọi giới hạn của thời gian và không gian.
Chỉ cần cảm nhận được, là sẽ thấu hiểu.
Đó là một loại sức mạnh không thể gọi tên.
Và trong khoảnh khắc ấy, vết nứt trong tâm hồn tôi được vá lại một cách kỳ diệu.