Chương 7 - Cuộc Chiến Ly Hôn Của Tôi
Chu Cường gào lên, giọng khàn đặc:
“Bớt xen vào chuyện người khác đi! Việc của tôi với vợ tôi—”
“Câm miệng.”
Giọng người phụ nữ lạnh như băng, ngắn gọn mà khiến cả sảnh lặng đi.
“Tôi hỏi anh — có ký đơn ly hôn không?”
Chu Cường nhổ toẹt xuống đất, ánh mắt hung hăng:
“Ly hôn? Mơ đi! Cô ta sống là người nhà họ Chu, chết cũng phải là ma nhà họ Chu!”
Chưa kịp nói hết câu, người mặc vest đen bên cạnh cô ta đã ra tay.
Động tác nhanh đến mức không ai kịp nhìn rõ, chỉ nghe “bịch bịch” vài tiếng nặng nề.
Chu Cường ngã vật xuống sàn như bao tải rách, co quắp ôm bụng, tiếng rên rỉ nghẹn lại giữa cơn đau.
Người vệ sĩ còn lại mở chiếc vali đen, rút ra một xấp tiền dày, rồi “xoạt” một tiếng, ném thẳng lên mặt hắn.
Tờ tiền đỏ rơi tán loạn, vài tờ dính vào vết máu ở khóe môi hắn.
“Tiền thuốc.”
Người phụ nữ đứng nhìn hắn từ trên cao, giọng không hề có một chút cảm xúc:
“Nếu không đủ thì nói, tôi có dư tiền.
Giờ chọn đi — tự ký đơn ly hôn, hay để họ đánh gãy chân rồi kéo anh ra trước cửa phòng dân chính bắt ký?”
Chu Cường nhìn quanh, ánh mắt dán vào đống tiền rồi lại nhìn nắm đấm của đám vệ sĩ đang nắm chặt, khớp tay kêu răng rắc.
Sự ngông cuồng trong mắt hắn nhanh chóng tan biến, chỉ còn lại hoảng sợ.
Hắn run rẩy bò dậy, tay cầm bút không vững, ký nguệch ngoạc tên mình lên đơn ly hôn, ấn dấu vân tay mấy lần mới rõ được một cái.
Người phụ nữ cầm tờ đơn vừa ký, đi đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng đặt nó lên tay vịn ghế.
“Ký đi.”
Tôi nhìn chằm chằm tờ giấy đó, tay run đến mức không cầm nổi bút.
Chín năm rồi — thứ mà tôi đã cầu xin, chờ đợi, chịu đựng mọi nhục nhã để có được, giờ lại xuất hiện trước mặt tôi dễ dàng như vậy.
Người phụ nữ khẽ ngồi xuống bên cạnh, mùi nước hoa trên người cô ấy lướt qua mát lạnh và thanh nhẹ.
Cô ấy nhìn những vết sẹo cũ trên cổ tay tôi, chậm rãi nói:
“Hồi trước tôi cũng từng nghĩ, nhịn một chút thì mọi chuyện sẽ qua.”
Tôi khựng lại, ngẩng đầu.
Trong mắt cô ấy lóe lên một thoáng đau đớn, mảnh như vụn thủy tinh — giống hệt cảm giác tôi từng nuốt vào tim mình suốt bao năm qua.
“Ký xong đi,” cô ấy nói khẽ. “Rồi tôi kể cho cô nghe một câu chuyện.”
6.
Tay tôi run bần bật khi đặt bút xuống.
Khi ngòi bút rạch qua mặt giấy, tôi nghe rõ tiếng tim mình đập như trống dồn.
Chín năm.
Ba chữ đó như chiếc búa giáng nát tảng đá đè trên ngực tôi, vỡ vụn ra thành bụi, mang theo một chút nhẹ nhõm không ngờ.
Người phụ nữ ngồi bên, yên lặng nhìn tôi in dấu vân tay lên mực đỏ, ánh mắt sâu như mặt hồ tĩnh lặng.
Khi tôi đẩy tờ đơn sang cho cô ấy, cô ấy xem lướt qua rồi trao lại cho trợ lý:
“Tìm luật sư giỏi nhất, công chứng ngay, không để sót bất kỳ kẽ hở nào.”
Sảnh lớn giờ chỉ còn lại vài người: Chu Cường và Lưu Minh bị cảnh sát giữ, mẹ tôi co rúm trong góc, vẫn thút thít khóc.
Ánh nắng chiếu qua khung kính, hắt xuống sàn, trượt qua cổ tay đầy bầm tím của tôi — ấm đến lạ.
“Cảm ơn cô.”
Cuối cùng, tôi tìm lại được giọng của mình — khàn đục, như gỗ bị chà bằng giấy nhám.
“Nhưng… tôi vẫn không hiểu. Vì sao cô lại giúp tôi?”
Người phụ nữ khẽ cười, lấy trong túi ra hộp khăn giấy mới, đưa tôi một tờ. “Vì cô rất giống tôi, hồi còn trẻ.”
Ngón tay cô ấy khẽ gõ lên đầu gối, như đang đếm lại từng vết nứt trong quá khứ.
“Năm tôi hai mươi tuổi, tôi cũng từng lấy một người đàn ông nhìn ngoài thì tử tế, nhã nhặn.
Nhà anh ta làm kinh doanh, ai cũng bảo tôi lấy được chồng tốt.
Chỉ có tôi mới biết — khi cửa nhà đóng lại, anh ta là quái vật.”