Chương 2 - Cuộc Chiến Ly Hôn Của Tôi
Tôi cắt lời, kéo cổ áo xuống để lộ vết bỏng trên xương quai xanh “Đây là vết hắn châm bằng đầu thuốc lá tuần trước! Mà cái gọi là thời gian bình tĩnh đã qua sáu tháng rồi, anh còn muốn kéo dài đến bao giờ mới vừa lòng?”
Giọng cảnh sát Lý vang lên từ loa phóng thanh: Lâm Nhiễm Nhiễm, đừng làm chuyện dại dột! Chu Cường đã đến dưới lầu rồi, hắn nói sẵn sàng ký đơn ly hôn!”
2.
Ngón tay tôi bắt đầu run.
Chu Cường đồng ý ly hôn ư?
Chuyện này còn hoang đường hơn cả mặt trời mọc từ hướng tây.
Lần trước, hắn thề trước mặt người hòa giải rằng sẽ không động tay nữa, vậy mà đêm đó đã dùng thắt lưng trói tôi vào lò sưởi và đánh suốt cả đêm.
“Hắn đang nói dối!” tôi hét lên. “Hắn sẽ không bao giờ buông tha cho tôi! Hắn chỉ muốn kéo tôi chết dần chết mòn trong cái nhà đó thôi!”
Đúng lúc đó, cô nhân viên đang ngồi dưới chân tôi bỗng khẽ nói: “Có lẽ… trong phòng giám sát… có thứ cô cần.”
Tôi sững lại, cúi đầu nhìn cô ấy.
Người phụ nữ này — mỗi lần tôi đến đều lạnh lùng nói “không xử lý được” — giờ lại mang trong mắt vẻ buồn bã của kẻ cùng cảnh ngộ.
Lưu Minh hình như phát hiện ra điều gì, quát lớn: “Tô Vân, cô đang nói linh tinh gì đấy?”
Cả người Tô Vân cứng đờ. Cô ấy cũng bị kiểm soát.
Bàn tay cầm cặp tài liệu của Lưu Minh siết lại: “Tiểu Lâm cô bình tĩnh đi, có lẽ Tô Vân nhớ nhầm thôi. Đơn ly hôn là do Chu Cường tự tay ký, phòng công chứng cũng đã lưu hồ sơ rồi.”
Hắn bước lại gần tôi, giơ tờ giấy ra: “Cô xem đi, đây là bản gốc.”
Tôi nhìn hai chữ “Chu Cường” trên tờ giấy, nét chữ ngay ngắn, không khỏi bật cười.
“Anh nghĩ tôi mù chắc? Chữ của Chu Cường xấu như cua bò, còn cái này trông y như được in ra.”
Nụ cười trên mặt hắn khựng lại nửa giây, rồi lại cố gắng nở ra.
Nhưng tôi chẳng buồn nhìn màn diễn của hắn nữa.
“Cảnh sát Lý!” tôi hét ra cửa.
“Tôi muốn gặp người của Hội Phụ nữ! Ngay bây giờ!”
Một hồi xôn xao vang lên, rồi một người phụ nữ trung niên mặc bộ vest màu be bước vào cửa.
Tôi nhận ra bà ta — ba tháng trước tôi từng cầu cứu, nhưng bà chỉ nói: “Chuyện nhà người ta, quan thanh liêm cũng khó phân xử.”
Bà Vương liếc tôi, lập tức lộ vẻ chán ghét: “Trời ơi, lại là cô nữa à? Ba ngày hai bữa lại gây chuyện…”
“Câm miệng!”
Tôi gắt lên, mũi dao lại áp sát cổ Tô Vân thêm nửa phân.
Cổ họng cô ta trượt lên xuống dữ dội, mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương, thấm ướt cả bảng tên trên ngực.
Bà Vương bị tôi dọa lùi lại một bước, nụ cười “làm việc công tâm” trên mặt rốt cuộc cũng sụp đổ:
“Cô Lâm cô thật là vô lý! Vợ chồng nào chẳng có lúc cãi vã? Chu Cường đã chịu ký rồi, cô còn làm gì quá đáng thế…”
“Vợ chồng?”
Tôi bật cười, vết sẹo trên xương quai xanh kéo căng, đau rát: “Hắn nhốt tôi ngoài ban công ba ngày ba đêm giữa mùa đông, sao lúc đó bà không nói là tình nghĩa vợ chồng?”
Bà Vương mím môi, lấy khăn giấy trong túi lau kính: “Chúng tôi đã điều tra rồi, ông Chu Cường đã nhận ra lỗi lầm của mình. Hơn nữa…”
Bà ta liếc về phía Lưu Minh, hạ giọng: “Chuyện nhà của hai người, người ngoài thật sự không tiện can thiệp. Pháp luật cũng cần chứng cứ, đâu thể chỉ nghe lời cô nói.”
“Chứng cứ à?”
Tôi còn chưa kịp đáp, thì ở cửa đại sảnh bỗng vang lên một trận ồn ào.
Một người phụ nữ mặc áo sơ mi hoa đã bạc màu, tóc rối bù như ổ cỏ, loạng choạng xông vào — chính là mẹ tôi.
“Con ơi! Con gái của mẹ ơi!”
Mẹ tôi vừa nhìn thấy tôi liền ngồi sụp xuống đất, đập đùi khóc rống lên:
“Con làm cái gì nên tội thế này! Cuộc sống yên ổn không muốn, cứ phải làm cho cả thiên hạ biết mới chịu à?”
Đám đông xung quanh lập tức bu lại, người này một câu, người kia một lời khuyên:
“Đúng đấy, vợ chồng nào chẳng cãi nhau chứ?”
“Đàn ông mà, nóng tính một chút là chuyện thường thôi.”
“Thấy mẹ cô ấy cũng đến rồi, bỏ qua đi là được rồi.”
Mẹ tôi loạng choạng đứng dậy, lao đến trước mặt tôi nhưng bị cảnh sát chặn lại, chỉ có thể khóc gào qua hàng người:
“Con ơi, nghe lời mẹ đi, về với Chu Cường đi con! Đó là số mệnh rồi! Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, đời phụ nữ đều phải thế thôi! Cuộc sống còn dài, phải sống tiếp chứ!”