Chương 6 - Cuộc Chiến Không Ngờ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

Cố Thời Diễn từ từ ngẩng đầu lên, sắc mặt đã tái nhợt không còn giọt máu:

“Cái… gì cơ?”

“Ngạc nhiên lắm à? Bố tôi là Chủ tịch đương nhiệm, còn tôi là Tổng Giám đốc kế nhiệm.”

“Hiện tại chỉ là tạm thời tiếp quản thôi.”

“Không thể nào!” – Tô Niệm Niệm gào lên rồi lao đến, giật lấy tấm danh thiếp nhìn tới lui, “Không thể nào! Chị chỉ là một nhân viên thiết kế bình thường!”

“Tôi từng từ bỏ con đường trải sẵn do cha tôi sắp đặt, ngày đêm tận tụy làm việc cho Cố Thời Diễn, chỉ vì một tình yêu ngốc nghếch mà thôi.”

Cố Thời Diễn như bị rút hết xương cốt, loạng choạng lùi về sau hai bước, va vào bàn họp.

Anh ta run rẩy môi, nhưng không thốt nổi một lời.

Tôi dằn lại cảm xúc, kéo mọi người quay lại vấn đề chính:

“Quay lại chuyện quan trọng — tòa nhà bị sập đó, rốt cuộc các người đã giở trò gì trong quá trình thi công?”

Thấy hai người vẫn im lặng, tôi lấy điện thoại ra.

“Không nói cũng không sao. Tôi đã cho đội kỹ thuật đến hiện trường lấy mẫu.”

“Chờ kết quả kiểm định ra, có người e là không chỉ mất việc đơn giản vậy đâu.”

Sắc mặt Tô Niệm Niệm từ trắng chuyển sang xanh mét. Cô ta ngồi sụp xuống sàn, gần như sụp đổ, giọng nghẹn ngào:

“Là lỗi bên nhà thầu! Chúng tôi nhận tiền lót tay!”

Cả phòng họp lập tức xôn xao như vỡ tổ.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Tô Niệm Niệm, kể cả Cố Thời Diễn cũng trợn mắt kinh ngạc nhìn cô ta.

“Cô đang nói cái quái gì thế?!” – Cố Thời Diễn gào lên, xông đến túm lấy tay Tô Niệm Niệm, lực mạnh đến mức như muốn nhấc bổng cô ta lên khỏi mặt đất, “Cô điên rồi à? Chuyện này có thể nói bừa được sao?!”

Tô Niệm Niệm bị phản ứng của anh ta dọa cho hoảng loạn, nước mắt tuôn trào, nhưng vẫn run rẩy nói tiếp:

“Tôi không nói bừa… Lúc đó để tiết kiệm chi phí, bên thi công dùng vật liệu kém chất lượng. Chúng tôi biết rõ mà vẫn đồng ý, còn nhận tiền của họ.”

“Im miệng!” – Cố Thời Diễn gầm lên, giơ tay định tát cô ta, nhưng bị tôi chặn lại.

“Sao đấy? Giờ lại định giở trò vũ lực à? Khi nãy còn khăng khăng nói bản thiết kế của tôi có vấn đề, giờ sự thật phơi bày thì bắt đầu sốt ruột?”

Sắc mặt Cố Thời Diễn tái xám, gân trán nổi lên.

Anh ta hất tay tôi ra, nghiến răng nghiến lợi quay sang Tô Niệm Niệm:

“Cô có biết mình đang nói cái gì không? Muốn đi tù à?!”

Tô Niệm Niệm đã hoàn toàn sụp đổ, cô ta ôm mặt bật khóc.

“Tôi chịu hết nổi rồi! Tập đoàn Hạ thị đã tìm ra bằng chứng, chúng ta có chối cũng vô ích. Tôi không muốn đi tù…”

Ánh mắt Cố Thời Diễn trở nên u ám và hiểm độc. Anh ta hạ giọng, gần như nghiến từng chữ:

“Tốt… đã muốn kéo tôi chết chung thì đừng trách tôi độc ác!”

Anh ta đột ngột quay sang tôi, giọng điệu lạnh băng, đầy áp đặt:

“Tinh Miên! Việc này do một mình Tô Niệm Niệm làm, tôi hoàn toàn không biết gì hết!”

“Cô ta là người phụ trách thiết kế, mọi liên hệ với bên thi công đều do cô ta chịu trách nhiệm!”

Tô Niệm Niệm đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn Cố Thời Diễn:

“Sao anh có thể nói vậy?! Rõ ràng là chính anh bảo tôi đi gặp bên thi công! Tiền lót tay anh lấy phần lớn!”

Cố Thời Diễn cười nhạt:

“Bằng chứng đâu? Cô có gì chứng minh? Chỉ nói mồm thì ai tin cô?”

Tô Niệm Niệm sững người, há miệng định nói nhưng chẳng thể phản bác — đúng là cô ta không có chứng cứ trực tiếp.

Ánh mắt cô ta dần trở nên tuyệt vọng, cuối cùng chỉ biết tuyệt vọng nhìn về phía tôi.

Tôi cười nhạt, từ túi lấy ra một tập hồ sơ, thong thả mở ra.

“Cố Thời Diễn, anh quên rồi sao? Mọi khoản giao dịch tài chính của công ty đều được ghi lại.”

Tôi chỉ vào bảng sao kê trong tài liệu:

“Số tiền này là từ tài khoản cá nhân của anh chuyển sang cho bên thi công, ghi chú còn rõ ràng: ‘phí hợp tác dự án’.”

Sắc mặt Cố Thời Diễn lập tức trắng bệch. Anh ta lảo đảo lùi lại hai bước, run rẩy lắp bắp:

“Không thể nào… sao cô có…”

“Sao tôi có hồ sơ tài khoản của anh à?”

“Là do anh quá tin tôi, giao hết tài chính cho tôi quản lý.”

“Tôi muốn kiểm tra gì thì dễ như trở bàn tay.”

Tô Niệm Niệm như nắm được cọng rơm cuối cùng, nhào đến níu lấy tay tôi.

“Tôi biết lỗi rồi! Thật sự biết sai rồi!”

“Tất cả là do Cố Thời Diễn ép tôi! Anh ta nói nếu tôi không hợp tác, sẽ khiến tôi không còn chỗ đứng trong công ty!”

“Xin chị… cho tôi một cơ hội!”

Thấy vậy, Cố Thời Diễn lập tức xé toạc lớp mặt nạ giả tạo, chỉ tay vào Tô Niệm Niệm mà chửi rủa:

“Con đàn bà thối tha này! Giờ biết van xin rồi à? Lúc chia tiền sao không thấy chê nhiều?!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)