Chương 7 - Cuộc Chiến Không Ngờ Giữa Những Con Chó

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Sau đó anh giơ tay, ra hiệu tất cả hướng về một nơi khác.

Tôi bước ra từ cuối hành lang.

Khoảnh khắc tôi xuất hiện, trong đám khách vang lên những tiếng xôn xao nhẹ:

“Là cô ấy?”

“Tiểu thư nhà họ Phương quay lại rồi sao?”

Tôi không nói gì.

Đây là lần đầu tiên tôi xuất hiện công khai ở một sự kiện như thế này,

Kể từ khi cha qua đời và tôi gần như cắt đứt với gia tộc.

Phó Thừa lên tiếng:

“Cảm ơn mọi người đã đến dự hôm nay.”

“Nhân dịp này, tôi xin trịnh trọng giới thiệu với tất cả—”

“Đây là Phương Ngữ Hàn tiểu thư, con gái duy nhất của tập đoàn Phương thị. Cũng là vị hôn thê của tôi, Phó Thừa.”

Lời vừa dứt, cả sảnh tiệc như rơi vào trạng thái đông cứng.

Mọi ánh mắt đều tràn ngập chấn động:

“Không phải nói Phương tiểu thư đã đoạn tuyệt với gia tộc nhiều năm rồi sao?”

“Vậy là Phó Thừa đích thân đón cô ấy về? Chính thức thừa nhận mối quan hệ?”

“Phó gia và Phương gia… sắp liên hôn rồi à?”

“Bảo sao hôm nay anh ta tự mình ra mặt…”

Đứng giữa đại sảnh, Tần Nhạc và Lâm Kỳ Kỳ hoàn toàn hoá đá.

Phương Ngữ Hàn?

Tôi là con gái của một trong những gia tộc danh giá truyền đời—nhà họ Phương?

Đầu óc Tần Nhạc hoàn toàn trống rỗng.

Anh ta luôn tưởng tôi chỉ là một cô gái bình thường, có chút tiền, nhưng chẳng xuất thân gì đặc biệt.

Anh ta đã cố gắng trèo cao, không tiếc phản bội và chà đạp tôi để theo đuổi Lâm Kỳ Kỳ…

Nhưng anh ta nằm mơ cũng không ngờ,

Người bạn gái mà anh ta tùy ý vứt bỏ và hành hạ—

Lại chính là người mà cả đời anh ta cũng không thể với tới nổi.

10

Lâm Kỳ Kỳ toàn thân mềm nhũn, hai mắt trợn ngược, suýt nữa ngất lịm.

Phó Thừa nhìn thấy rõ toàn bộ phản ứng ấy.

Ánh mắt anh khẽ liếc về phía chiếc lồng sắt bên sảnh tiệc, đang được phủ kín bởi tấm nhung đỏ.

“Hôm nay, ngoài việc giới thiệu Ngữ Hàn, thật ra còn một chuyện nữa.”

“Hai chú chó ngao Tây Tạng của tôi… hôm nay đúng dịp sinh nhật.”

Vệ sĩ vén tấm nhung đỏ lên.

Trong lồng, hai con chó ngao thuần chủng to lớn như bê con lộ rõ toàn thân.

Tiếng gầm gừ trầm thấp vang lên từ cổ họng chúng, mang theo thứ uy lực khiến không ít khách mời dạn dày kinh nghiệm cũng phải rùng mình.

Ánh mắt Phó Thừa cuối cùng dừng lại trên hai khuôn mặt cắt không còn giọt máu của Tần Nhạc và Lâm Kỳ Kỳ.

“Nghe nói Tần tiên sinh và Lâm tiểu thư rất thích chó.”

Giọng Phó Thừa nhẹ nhàng, thản nhiên,

Nhưng lại khiến máu trong người họ gần như đông cứng.

“Bình thường, chúng cũng hơi cô đơn, không có ai chơi cùng.”

“Vậy tối nay, đã làm phiền hai vị có lòng yêu chó đến thế… xin mời ở lại, cùng chúng chơi một trận cho vui.”

Lời anh vừa dứt, Lâm Kỳ Kỳ thét lên chói tai, xoay người bỏ chạy về phía cửa chính.

“Không! Tôi không cần! Tôi không muốn!”

Nhưng động tác của vệ sĩ nhanh hơn nhiều.

Một người túm lấy tay cô ta, kéo ngược lại, ném thẳng xuống nền gạch.

Tần Nhạc thì hiểu rõ, cầu xin Phó Thừa lúc này là vô ích.

Anh ta quay về phía tôi, quỳ sụp xuống, nước mắt nước mũi trộn lẫn, khóc lóc van xin:

“Ngữ Hàn… anh sai rồi! Anh thật sự biết lỗi rồi!”

“Anh… anh không biết em là tiểu thư nhà họ Phương! Anh thật không biết!”

Cơn sợ hãi tột độ khiến anh ta không còn nói năng có chừng mực, phơi bày trọn bộ mặt hèn hạ nhất.

“Anh tưởng Lâm Kỳ Kỳ mới là người có tiền có thế, nên mới nịnh bợ cô ta! Nếu biết trước em là ai, anh… anh làm sao dám đối xử với em như thế! Anh xin em tha cho anh, được không?”

“Đừng lấy Phó Thừa! Em ngây thơ quá, anh ta sẽ nuốt chửng em đấy!”

Tôi nhìn dáng vẻ nhục nhã đó của anh ta, chỉ thấy vừa buồn cười vừa khinh bỉ.

Đây sao?

Đây chính là người đàn ông mà tôi từng tin tưởng, từng cho là chất phác và chân thành?

Tôi bước lên một bước, đứng nhìn anh ta đang quỳ dưới chân, khẽ bật cười:

“Hừ…”

“Tần Nhạc, anh đúng là thẳng thắn đấy, có gì nói nấy.”

Ánh mắt tôi lướt qua anh ta,

Rồi dừng lại nơi Lâm Kỳ Kỳ đang run rẩy không dám ngẩng đầu.

“Thật trùng hợp.”

“Một kẻ từ núi hẻo lánh chui ra, lại dám giả làm thái tử Kinh thành.”

“Một cô gái nhà giàu mới nổi, lại tự nhận mình là thiếu phu nhân danh môn.”

“Một người đóng vai ‘gia’, một người đóng vai ‘phu nhân’—quả là xứng đôi vừa lứa.”

Tần Nhạc đỏ bừng cả mặt, cúi gằm đầu, run rẩy liên tục dập đầu xin tha.

Tôi thu lại nụ cười, ánh mắt dần trở nên lạnh như băng:

“Tần Nhạc, bây giờ cầu xin, đã muộn rồi.”

“Con Malinois bị các người đánh đến thoi thóp vẫn đang nằm trong ICU.”

“Nếu nó không qua khỏi…”

“Thì hai người, lấy mạng ra mà đền.”

Tôi không buồn nhìn thêm cảnh tượng hèn hạ ấy nữa, chỉ quay sang Phó Thừa:

“Tôi mệt rồi. Nhìn thấy họ… tôi thấy ghê tởm.”

“Hãy để họ ‘chơi đùa’ với hai vị khách mừng thọ đi.”

Phó Thừa khẽ gật đầu, giọng lạnh nhạt:

“Làm theo lời tiểu thư Phương.”

“Rõ!”

Vệ sĩ lập tức nhận lệnh, không chút chần chừ, kéo lê hai thân thể đã mềm nhũn như bùn về phía chiếc lồng sắt khổng lồ.

Tiếng gầm trầm đục của hai con chó ngao xen lẫn với những tiếng thét xé lòng vang vọng khắp đại sảnh.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)