Chương 5 - Cuộc Chiến Không Danh Phận

08

Tất nhiên là tôi không đồng ý với đề nghị “kết hôn chớp nhoáng” của Hạ Yến Chu.

Thật quá vô lý.

Tôi và Quý Việt từng từ yêu nhau tha thiết đến nhìn nhau phát chán, dây dưa bao năm vẫn không có cái kết trọn vẹn.

Tôi không muốn lại nhảy vào một “lồng sắt” khác chỉ vì một phút bốc đồng.

Hạ Yến Chu cũng không ép tôi, chỉ chăm chăm nhìn tôi mở khóa, kết bạn lại với anh.

Còn dặn tôi: lần sau đi khám thai phải báo anh biết.

Tôi cau mày:

“Cần thiết đến vậy sao?”

Không biết có phải ảo giác không, mà nụ cười của anh… cứ như đang nghiến răng nghiến lợi:

“Em chẳng bảo tôi thích con nít sao?

Người thích trẻ con thì sao có thể để em đi khám một mình được?”

…Được rồi.

Tôi tôn trọng quyền làm cha sinh học của anh.

Huống hồ, anh cũng là “gốc cây hái ra tiền” của tôi trong giới kinh doanh.

Phải nể mặt nhau một chút.

Từ đó trở đi—

Hạ Yến Chu bắt đầu quan tâm đến việc ăn uống, nghỉ ngơi của tôi, còn mua đồ dùng cho em bé.

Có lần anh đi công tác tận châu Âu, vậy mà đích thân đẩy về một chiếc cũi em bé đặt làm thủ công theo yêu cầu.

Bên trong chất đầy bỉm, sữa và kem dưỡng da trẻ em.

Anh có vẻ… thật sự rất mong chờ đứa bé này.

Thời gian trôi qua tôi cũng dần quen với điều đó.

Cho đến nửa tháng sau, trong một buổi đấu giá—

Tôi và Hạ Yến Chu cùng nhau bước vào, thì bắt gặp Quý Việt.

Bạch Noãn Noãn khoác tay anh ta, ánh mắt đầy đắc ý.

Lâu rồi không gặp, Quý Việt trông thấy tôi đứng cạnh Hạ Yến Chu thì sững lại vài giây.

Anh ta định mở miệng nói gì đó—

Nhưng Bạch Noãn Noãn không cho anh ta cơ hội:

“Anh yêu, em mệt rồi, mình sang bên kia ngồi chút nhé?”

Trước khi đi, cô ta còn không quên quay đầu, ném lại cho tôi một cái nhìn đầy mỉa mai.

Tôi chẳng buồn quan tâm.

Dù sao cũng đang mang thai, nên tốt nhất là tránh xa mấy thứ “ô nhiễm thị giác” như vậy.

Buổi đấu giá lần này hàng hóa không có gì đặc biệt, tôi cũng chẳng hứng thú lắm.

Cho đến khi tôi nhìn thấy một sợi dây chuyền—

Đó là món tôi đã thích từ rất lâu trước đây, nhưng vẫn chưa từng có dịp mua được.

Giá khởi điểm là 800.000.

Tôi là người đầu tiên giơ bảng.

Bạch Noãn Noãn không chịu thua, liên tục nâng giá theo tôi:

“Một triệu.”

“Một triệu năm.”

Cuối cùng—là Quý Việt giơ bảng: “Ba triệu.”

Anh ta biết rõ tôi đã muốn có sợi dây chuyền đó từ lâu.

Vậy mà vẫn cố tình ra giá để giành lấy, rồi còn tặng cho Bạch Noãn Noãn.

Tôi liếc về phía họ, đúng lúc bắt gặp ánh mắt đắc ý của cô ta.

Tôi biết, chưa chắc cô ta thích sợi dây chuyền đó đến mức nào, chỉ là đơn giản không muốn tôi được toại nguyện mà thôi.

“Ba triệu, lần thứ nhất.”

“Ba triệu, lần thứ hai.”

Tôi không giơ bảng nữa.

Hạ Yến Chu siết nhẹ tay tôi, định tiếp tục tăng giá.

“Năm trăm…”

Chưa kịp nói hết câu, tôi đã vội vã giữ tay anh lại:

“Năm trăm cái đầu anh! Anh điên à?”

Vẻ mặt anh có chút vô tội:

“Năm trăm vạn cũng không đắt. Em chẳng phải rất thích sao?”

Tôi cười khẩy:

“Không đắt? Chẳng qua là anh chưa từng nghèo thôi.”

Chỉ những người từng nghèo thật sự mới hiểu, năm trăm vạn là một con số lớn đến mức nào.

Khi người ta khốn cùng, đừng nói năm trăm vạn, vì năm trăm nghìn người ta cũng liều chết mà giữ lấy.

Nhưng loại đạo lý đó, kiểu người “không dính bụi trần” như Hạ Yến Chu chắc chắn khó mà cảm nhận được.

Tôi lắc đầu:

“Đừng tranh nữa. Em không thích món đồ phải mua bằng giá quá đắt.”

“Ba triệu mà Quý Việt ra đã vượt xa giá trị thật của nó rồi.”

“Anh ta muốn làm kẻ ngốc thì cứ để anh ta làm.”

Dù sao thì, thỏa thuận chia tài sản Quý Việt đã ký từ lâu.

Tiền anh ta đang tiêu, cũng chỉ là phần của anh ta mà thôi.

Ba triệu không phải quá lớn, nhưng cộng dồn thì chẳng ít.

Tôi cầu còn không được, mong anh ta tiêu cho nhanh hết phần của mình.

“Ba triệu, lần thứ ba!”

“Chốt!”

Chiếc búa gõ xuống, chính thức khép lại phiên đấu giá.

Mọi người lục tục rời khỏi hội trường.

Bạch Noãn Noãn cố tình đi đến gần tôi, vừa mở miệng đã là giọng khoe mẽ:

“Chị Thu Ngộ, chị giận rồi à? Tất cả tại A Việt thôi, thấy em thích nên mới không kìm được. Em cho chị mượn ngắm thử nhé?”

Quý Việt đứng bên cạnh, im lặng nhìn tất cả.

Anh ta đúng là cưng chiều Bạch Noãn Noãn, để mặc cô ta nhiều lần đứng trước mặt tôi mà giương oai.

Tôi khẽ nhếch môi:

“Không cần. Tôi không thích đến mức ấy. Cô thích thì cứ giữ lấy.”

“Dù sao… thứ cô nhìn trúng, thì làm gì có món nào thật sự tốt?”

Ánh mắt tôi đảo qua người đàn ông đang đứng cạnh cô ta.

Sắc mặt Quý Việt lập tức tối sầm, giọng đầy bực bội:

“Thẩm Thu Ngộ, em sao lại thành ra như thế này?

Chỉ là một sợi dây chuyền thôi, đáng để nói móc vậy sao?

Cùng lắm thì anh đền cho em cái khác!”

Tôi ngẩng đầu, thoáng khựng lại, rồi nhìn anh ta thật lâu:

“Không cần. Giống như anh nói—chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà.

Tôi không thiếu.”

Quý Việt như nghẹn lại, rồi bỗng như nhớ ra điều gì—

Tôi là nhà thiết kế trang sức.

Ngay cả số vốn đầu tiên giúp anh ta khởi nghiệp cũng là do tôi bán bản quyền thiết kế của mình mà có được một triệu.

Khi ấy, anh ôm tôi, mắt đỏ hoe, hứa sẽ mua thật nhiều trang sức cho tôi.

Thế mà cuối cùng, anh chỉ tặng tôi một chiếc nhẫn bình thường chẳng có gì đặc biệt.

Tôi làm bạn gái của anh ta bốn năm, làm “bà Quý” ba năm.

Chỉ với một viên kim cương nhỏ, anh ta đã lừa lấy bảy năm tuổi xuân quý giá nhất của tôi.

Lời hứa, lúc thốt ra thì là thật lòng.

Nhưng cái gọi là thật lòng ấy, dễ thay đổi hơn thời tiết.

Yêu đến cuối cùng, chỉ còn lại lương tâm và lựa chọn.

Giờ đây, anh ta có công ty riêng, tôi cũng có sự nghiệp của mình.

Thương hiệu thiết kế trang sức của tôi đã nổi tiếng toàn cầu.

Thứ tôi thích, tôi có thể tự mua.

Không cần anh ta nữa.

Có lẽ Quý Việt đang nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt trở nên hoang mang.

Khi nhìn tôi lại, trong ánh nhìn có một tia tiếc nuối và hối hận.

Lúc đó, thân hình cao lớn của Hạ Yến Chu bất ngờ bước tới, chắn hoàn toàn ánh mắt của Quý Việt.

Giọng anh lười biếng, nhưng đầy sự mỉa mai:

“Quý tổng, mấy năm không gặp, khẩu vị đổi rồi nhỉ? Giờ lại thích uống trà xanh à?”

Khi nói đến “trà xanh ánh mắt anh lướt qua Bạch Noãn Noãn một cách hờ hững.

Bạch Noãn Noãn cố gắng kìm nén, không nổi giận ngay tại chỗ, nhưng nét mặt đã vặn vẹo đến khó coi.

Tôi chẳng buồn nhìn nữa:

“Hạ Yến Chu, đi thôi.”

Tôi gọi tên anh giữa đám đông, có vẻ khiến anh rất hài lòng, khóe môi cong lên một chút:

“Ừ.”

Tưởng rằng như vậy là kết thúc, tôi cũng có thể sống yên ổn.

Nào ngờ, Quý Việt lại đột nhiên đổi ý—

09

Tôi có thói quen tắt âm điện thoại khi ngủ.

Hôm đó tỉnh dậy, màn hình hiện hơn 30 cuộc gọi nhỡ, cùng với hơn 99+ tin nhắn WeChat.

Tất cả đều đến từ Quý Việt:

【Thẩm Thu Ngộ, chúng ta nói chuyện đi.】

【Anh đến tìm em.】

【Nhà không ai cả, em ở đâu?】

【Lần trước em đến khoa sản bệnh viện, là đi khám cái gì vậy?】

【Em mang thai rồi đúng không?】

【Nếu em đang mang thai, anh đồng ý không chia tay nữa.】

【Em không trả lời thì anh sẽ đứng ngoài cửa chờ mãi.】

【Thẩm Thu Ngộ… sao cả đêm em không về nhà?】

【Tại sao ngay cả người giúp việc cũng nghỉ việc rồi?】

Bởi vì… tôi đã dọn đi từ lâu rồi.

Căn nhà đó có dấu vết anh từng sống, khiến tôi thấy ngột ngạt, khó thở. Thế là tôi bán quách cho xong.

Sau khi biết chuyện, Hạ Yến Chu – với tư cách là cha của đứa bé – đã “hào phóng” tài trợ cho tôi một căn biệt thự trên đảo.

Còn thuê cả bác sĩ riêng và người chăm sóc.

Đảo có phong cảnh tuyệt đẹp, khí hậu dịu mát, rất thích hợp để dưỡng thai.

Tôi không từ chối.

Chuyện thế này, từ chối chỉ tổ dại.

Hạ Yến Chu đã muốn làm cha, thì cũng phải bỏ chút vốn.

Đó gọi là trao đổi công bằng.

Giữa tôi và anh ấy, dần dần cũng có một kiểu ăn ý riêng.

Còn về Quý Việt…

Theo như thỏa thuận, vẫn còn một mớ tài sản anh ta chưa chuyển giao cho tôi.

Giờ mà muốn lật lọng?

Không có cửa đâu.

Tôi lập tức gọi lại cho Quý Việt.

Giọng anh ta vang lên qua điện thoại, vừa mệt mỏi, vừa khàn khàn:

“Thu Ngộ, anh hỏi mấy người giúp việc cũ rồi, họ nói có thấy em dùng thuốc dưỡng thai…”

“Nếu đúng thật thì… chuyện chia tay, chúng ta có thể tạm hoãn lại…”

Tôi lập tức mất kiên nhẫn.

Lúc vận xui tới, đến cả việc uống thuốc cũng có người rình rập rồi đi báo cáo.

May mà tôi đã sớm chuẩn bị tinh thần, hiểu rõ chuyện gì đến cũng phải đến.

Không đợi Quý Việt nói hết, tôi thản nhiên cắt ngang:

“Đúng, tôi đang mang thai.”

“Nhưng này, Quý Việt — ai nói với anh rằng đứa bé là của anh?”

Đầu dây bên kia rơi vào một khoảng im lặng dài dằng dặc.

Tôi gần như nghe thấy tiếng thở gấp của anh ta.

Một lúc lâu sau, anh ta mới lạnh giọng gằn ra:

“Thẩm Thu Ngộ, em có ý gì?”

10

Khi Quý Việt lần theo manh mối tìm đến được chỗ tôi, tôi đang chơi với Đậu Đậu — con cún nhỏ mà Hạ Yến Chu tặng tôi để bầu bạn.

Đó là một chú chó vàng nhỏ xinh, hiền lành và thân thiện.

Nó thích nhất là nằm cạnh chân tôi phơi nắng.

Quý Việt vừa nhìn thấy tôi, lập tức sững lại:

“Em thực sự ở đây à…

Nếu anh nhớ không nhầm thì toàn bộ bất động sản ở khu này… đều thuộc tên nhà họ Hạ.”

Anh ta nhìn chằm chằm vào bụng tôi, như thể muốn xuyên thủng cả lớp da thịt:

“Rốt cuộc là em mang thai từ khi nào…”

Tôi nghiêng đầu, mỉm cười nhẹ nhàng:

“Còn nhớ hôm sinh nhật em không?”

“Hôm đó anh rời đi giữa chừng, để bay drone tỏ tình với Bạch Noãn Noãn.”

Đôi mắt Quý Việt trừng lớn, không tin nổi nhìn tôi.

Cuối cùng, giọng run rẩy bật ra một câu:

“Thẩm Thu Ngộ… khi đó chúng ta còn chưa chia tay, vậy mà em đã cắm sừng anh?”

Trong mắt anh ta, tôi mới là kẻ có lỗi, là kẻ phản bội đáng bị chỉ trích.

Đọc tiếp

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)