Chương 7 - Cuộc Chiến Không Có Kẻ Thắng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thật trùng hợp, ở đó lại gặp người quen.

Tề Cảnh Dung đứng giữa đám người kia, so với họ thì trông không quá nổi bật.

Nhưng ánh mắt của anh ta quá rực lửa, đến mức tôi muốn lờ đi cũng khó.

Anh ta kích động nhìn tôi, bước nhanh về phía tôi.

“Tôi biết mà, cô sẽ không bỏ rơi tôi đâu.

Lâm Dao, tôi nghĩ kỹ rồi, chỉ có người phụ nữ tài giỏi như cô mới xứng với tôi.

Giang Vãn Vãn vừa ngu vừa phiền, căn bản không hợp với tôi.”

Sắc mặt tôi đông cứng.

Thật sự nghĩ không ra tôi từng cho anh ta tín hiệu gì để nghĩ vậy?

“Xin lỗi, anh này — đổi người khác giùm tôi nhé.”

Tôi gọi quản lý, chỉ vào Tề Cảnh Dung.

Quản lý lập tức chạy tới với nụ cười tươi roi rói.

Sắc mặt Tề Cảnh Dung cực kỳ phức tạp, anh ta vội nắm lấy tay tôi:

“Tôi khiến cô không vui sao?

Dao Dao, đều là lỗi của tôi, đừng giận nữa.

Tôi đã cắt đứt với Giang Vãn Vãn rồi, cô có thể… Lâm Dao!”

Anh ta chưa kịp nói hết câu thì đã bị người khác lôi ra ngoài.

Tôi mỉm cười nhìn những người còn lại, phất tay:

“Tất cả ở lại.”

Có người giúp tôi bóp vai, có người làm móng tay, có người đút trái cây…

Tôi nhắm mắt tận hưởng, thì hệ thống không nhịn nổi mà lên tiếng:

【Tôi chưa từng thấy nữ chính nào như cô.

Tại sao cô không thể yêu một người cho đàng hoàng?

Tôi có thể giúp cô, ngay cả là Tô Dự, năng lực của cô cũng đủ để công lược anh ta mà!】

Tôi lười mở mắt, đáp lại:

【Nhìn đi, ở đây ai chẳng đẹp trai hơn Tề Cảnh Dung? Ai chẳng nghe lời hơn Tô Dự?

Tôi cần gì hai người bọn họ?】

Hệ thống im lặng.

Chỉ còn tiếng điện nhiễu “tách tách” vang lên.

Tận hưởng xong, tôi đưa hai vệ sĩ rời đi.

Ai ngờ, Tề Cảnh Dung đang đứng đợi ngoài cửa hội sở, bên cạnh là Giang Vãn Vãn trong bộ dạng tả tơi.

Vừa thấy người đi phía sau tôi, ánh mắt Tề Cảnh Dung gần như sụp đổ, mặt đầy hoảng loạn.

“Tôi rốt cuộc… kém bọn họ ở điểm nào?”

Tôi cười nhạt:

“Mặt kém họ, tuổi kém họ, dĩ nhiên là kỹ năng cũng không bằng họ.”

Giang Vãn Vãn trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy độc ác.

Cô ta đột nhiên lao tới:

“Lâm Dao! Cô cướp hệ thống của tôi! Tôi liều mạng với cô!”

Chưa kịp chạm vào người tôi, cô ta đã bị vệ sĩ của tôi khống chế.

Ngay sau đó, bị áp giải thẳng đến đồn cảnh sát.

Nhưng Giang Vãn Vãn vẫn điên cuồng la hét:

“Cô ta không phải người thường! Trên người cô ta có hệ thống! Mau bắt cô ta lại!

Chỉ cần kiểm tra từ trường là có thể phát hiện hệ thống! Phải làm nhiễu nó!

Bắt cô ta lại nghiên cứu đi! Thật đó, tôi không nói dối!

Hệ thống có thể điều khiển ý thức con người, rất nguy hiểm!

Lâm Dao dùng hệ thống để…”

Cô ta còn chưa nói hết thì… đột nhiên không phát ra âm thanh nào nữa.

Mà trong đầu tôi, tiếng điện từ của hệ thống càng lúc càng to, như thể nó đang… lo lắng.

Lời nói của Giang Vãn Vãn bị người ta ghi âm lại rồi tung lên mạng.

Đúng lúc làn sóng phim mạng và tiểu thuyết bùng nổ, chuyện này lập tức khiến cư dân mạng sôi sục vì tò mò.

Có người nói cô ta phát điên, cũng có người cho rằng không hẳn là không có khả năng.

【Chắc đọc tiểu thuyết đến mức hoang tưởng rồi, làm gì có thật sự có hệ thống?】

【Nếu thật có thì cho tôi xin một cái — hệ thống giảm cân hay hệ thống làm giàu cũng được.】

【Thế giới này thật kỳ quặc! Có người lại nghĩ mình có hệ thống luôn cơ đấy!】

【Nhưng mà… nhìn cô ta không giống như nói dối đâu. Biết đâu là thật?】

【Tôi biết Giang Vãn Vãn đó, trước kia bỗng dưng phất lên, còn được Tề tổng kè kè bên người. Tôi cũng từng thắc mắc, sao vận may cô ta lại tốt vậy?】

【Mà Tề Cảnh Dung trước giờ cũng có phải người tốt gì đâu.】

【……】

Cư dân mạng càng “đào” càng nhiều, lôi hết quá khứ của Giang Vãn Vãn và Tề Cảnh Dung ra.

Không ai hiểu nổi tại sao một “trà xanh với một “trai tóc vàng” lại có thể tạo ra một công ty sáng tạo hùng mạnh đến thế.

Vậy nên… hệ thống có lẽ thật sự tồn tại.

【Lẽ nào… thế giới chúng ta đúng là một cuốn tiểu thuyết?】

Khi nghi vấn này được đưa ra, ngày càng nhiều người bắt đầu tìm kiếm “manh mối” khắp nơi — chủ đề này bùng nổ trên mạng.

Hệ thống bắt đầu run rẩy.

【Tôi có thể phải sớm thoát ly khỏi ký chủ rồi.】

Tôi nhíu mày.

【Nhưng còn lâu Tô Dự mới trở thành người giàu nhất nước. Nếu nhiệm vụ chưa hoàn thành thì sao?】

【Không sao, tôi đã gửi đơn lên trụ sở. Nhiệm vụ được xem là hoàn thành rồi.

Có hợp đồng ràng buộc, Tô Dự sẽ không phá vỡ đâu.

Cô thật kỳ lạ, sao lại không hề lo lắng? Không sợ bị bắt đem đi nghiên cứu à?】

Tôi nhún vai, không trả lời.

Sau khi hệ thống rời đi, nó để lại cho tôi một khoản tiền lớn, một cơ thể khỏe mạnh, và năm tấm thẻ cứu mạng dùng trong tình huống khẩn cấp.

Tôi cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều trở nên nhẹ nhõm.

Tôi gửi tin nhắn cho Tô Dự:

【Nó đi rồi.】

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)