Chương 9 - Cuộc Chiến Hôn Nhân Đôi Bên

Thậm chí còn chủ động nhận hết lỗi lầm về phía mình.

Còn Triệu Văn — từ đầu đến cuối chẳng nói một lời nào, chỉ cúi đầu, mắt đỏ hoe.

Mẹ Triệu Văn vung tay tát mạnh một cái vào lưng anh ta, quát lớn:

“Đơ ra làm gì nữa? Còn không mau xin lỗi bố mẹ vợ! Đồ mất dạy, mày xem mày làm ra chuyện gì rồi hả!”

Cả nhà Triệu Văn thì thi nhau lên tiếng bênh vực.

Chị gái anh ta nói dạo gần đây Triệu Văn mất ngủ liên tục, tinh thần sa sút, bản thân cũng biết lỗi rồi.

Ai nấy đều cố gắng nói đỡ cho anh ta, chỉ riêng người trong cuộc — Triệu Văn — lại không hé răng nói một câu, chỉ đứng gục đầu ở góc, im lặng như tượng đá.

“Anh chị thông gia, thật sự là thằng Triệu Văn nó biết lỗi rồi.

Hai đứa ở với nhau cũng không dễ dàng gì, mình là người lớn cũng nên khuyên bảo, vun vén…” — mẹ chồng tôi tiếp tục nhỏ nhẹ nói.

Tuy nhiên, suốt cả cuộc trò chuyện, bố mẹ tôi không nói một lời, ánh mắt chỉ dõi theo phản ứng của tôi.

Thấy tôi khẽ lắc đầu, mẹ tôi mới lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng dứt khoát:

“Chị thông gia, chị cũng không cần xin lỗi gì.

Hai đứa đã thành ra thế này, cũng đành chấp nhận là không có duyên.

Mình người lớn, cứ nhẹ nhàng mà chia tay, con cái còn trẻ, lại chưa ràng buộc gì nhiều về tài chính, thế là tốt nhất.”

Lời mẹ tôi nói rất khéo, rất chừng mực.

Vậy mà không hiểu vì sao lại đụng trúng dây thần kinh nào của Triệu Văn. Anh ta đột nhiên nổi đóa.

“Lâm Kỳ Kỳ, cô đừng có quá đáng! Cả nhà tôi đến tận đây xin cô, cô còn làm bộ làm tịch cái gì nữa? Cô không phải chỉ vì tiền sao? Được, muốn tiền thì tôi cho!”

Dứt lời, anh ta rút một cái thẻ ngân hàng ra, rồi ném thẳng vào mặt tôi với thái độ đầy sỉ nhục.

Cả nhà tôi lập tức đỏ bừng mặt vì tức giận.

Bố tôi không kiềm được, vơ lấy cái ly trên bàn ném thẳng vào anh ta.

“Bố!” — Tôi hoảng hốt, sợ Triệu Văn nổi điên đánh lại bố mình nên vội lao tới chắn phía trước.

Anh cả Triệu Văn cũng vội chạy đến giữ lấy em trai.

Mẹ Triệu Văn thì vừa giữ con, vừa mắng chửi không ngớt:

“Thằng trời đánh, mày câm miệng giùm tao cái coi, không biết ăn nói thì biến đi!”

Triệu Văn vẫn hung hăng quát lên:

“Tôi ăn nói làm sao? Cô ta không mê tiền thì là gì? Cưới mà không lấy sính lễ, sau đó suốt ngày lôi ra cãi nhau, tôi cho tiền còn chưa đủ à? Thích thì nhặt lấy đi!”

“Nhặt cái đầu anh ấy!” — Tôi gào lên, tay run run chỉ vào mặt anh ta.

“Triệu Văn, anh tưởng tôi cần tiền của anh lắm à? Cầm cái thẻ của anh, dắt cả cái nhà anh cút khỏi đây! Ngày mai ra tòa, ai không ly hôn người đó là chó!”

“Được! Ly thì ly! Ai không ly người đó là chó!” — Triệu Văn cũng không kém cạnh, gào lên đáp trả.

Mẹ anh ta giận quá trời, vừa đánh vừa mắng:

“Mày im đi! Mày còn nói thêm câu nào nữa là tao chặt chân!”

“Không cần mẹ phải hạ mình trước cái nhà này đâu. Tôi không lấy được cô ta thì chẳng lẽ không lấy được người khác chắc? Không ai thèm cũng kệ mẹ!”

“Câm mồm! Mày thôi nói được chưa!”

Cuối cùng, tôi và Triệu Văn chính thức ly hôn.

Ba mươi ngày sau, khi cầm được giấy chứng nhận ly hôn trong tay, tôi quay người bỏ đi, không ngoái đầu nhìn lại.

Tôi đã chặn hết WeChat, điện thoại của Triệu Văn, đến cả hành lý cuối cùng cũng thuê người đến dọn giúp.

Tôi thật sự không muốn gặp lại cái loại người tồi tệ đó thêm một lần nào nữa.

Sau khi ly hôn, nhờ người quen giới thiệu, tôi tái hôn với người chồng hiện tại.

Sính lễ mười sáu vạn, chuyển thẳng vào tài khoản của tôi.

Dù là hôn nhân lần hai, nhưng những gì nên có anh ấy đều cho tôi đầy đủ. So với cuộc hôn nhân nực cười trước đó, lần này giống như tôi được sống lại một cuộc đời mới.

Chẳng bao lâu sau đám cưới, tôi mang thai.

Khi con lên ba tuổi, tôi tình cờ gặp lại một người bạn học cũ. Cũng từ cô ấy mà tôi biết được tin tức về Triệu Văn.

“Cậu có biết không, sau khi ly hôn với cậu, Triệu Văn xui xẻo lắm!”

Bạn học cũ vui vẻ kể lại “vận hạn” của Triệu Văn với vẻ mặt đầy hả hê.

“Trước kia tớ còn nghĩ anh ta cũng được, nhưng sau vụ ly hôn với cậu, mọi người mới vỡ lẽ ra con người thật.

Vậy mà anh ta lại không tự biết mình là ai, suốt ngày áp mấy cái lý lẽ lạc hậu để đánh giá người khác.

Mẹ anh ta chạy vạy khắp nơi xin xỏ mai mối cho con, vất vả mãi mới có người đồng ý.

Ai ngờ vừa nghe nhà gái đòi sính lễ mười tám vạn, anh ta quay ngoắt đòi chia tay.

Mà nhà anh ta đâu có nghèo?

Không hiểu kiểu gì luôn.

Còn to mồm nói với chồng tớ là không muốn biến hôn nhân thành giao dịch, suốt ngày cãi nhau vì tiền.”

“Đúng là đầu óc có vấn đề.

Kết hôn mà không bàn tiền bạc thì bàn tình yêu chắc?

Sau đó lại tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng cũng gặp được một cô mà anh ta ưng.

Cô này không cần sính lễ thật, nhưng lại yêu cầu một căn nhà ở trung tâm thành phố.

Cậu biết rồi đó, nhà trung tâm phải bốn năm triệu chứ ít gì, mà nhà Triệu Văn thì làm gì có số tiền đó.”

“Nghe nói anh ta bán luôn căn nhà ở thị trấn nhỏ trước kia, vay mượn thêm từ họ hàng, rồi đi ngân hàng vay tiếp, cuối cùng mới mua được căn hộ đó.

Mỗi tháng trả nợ năm ngàn! Chồng tớ kể lại, Triệu Văn nói nếu đưa sính lễ thì tiền mất không, chứ mua nhà thì ít nhất còn đứng tên mình, thế nên anh ta chọn mua nhà.”

Nghe đến đây tôi không nhịn được mà trợn mắt.

Lương của Triệu Văn có tám ngàn một tháng, mà vay năm ngàn tiền nhà, còn phải để dành tiền trả nợ cho họ hàng — đúng là đầu óc chập mạch rồi.

Bạn học tôi không để ý đến phản ứng của tôi, vẫn tiếp tục hóng chuyện:

“Ban đầu tưởng mọi chuyện đâu vào đấy rồi.

Ai ngờ chẳng hiểu cô gái kia nghe phong thanh chuyện gì mà sau đó lại từ chối kết hôn.

Thế là vợ chưa cưới cũng mất, mà giá nhà lại tụt nữa.

Căn hộ đó giờ bán chỉ được hơn hai triệu.

Chị gái anh ta khuyên nên bán gấp, trả nợ cho họ hàng đi. Thế mà anh ta lại không chịu.

Giờ cả nhà ngày nào cũng cãi nhau vì vụ đó.”

Nghe đến đây, tôi thấy lòng mình dễ chịu hẳn. Biết “người cũ” sống không ra sao, tự dưng tôi lại thấy… thật hả hê.

Về sau, tôi còn nghe lác đác thêm nhiều chuyện khác về Triệu Văn. Lúc ấy con gái tôi đã học lớp Một rồi.

Nghe đâu anh ta sau này có cưới thêm một lần nữa — nhưng lại ly hôn tiếp.

Lý do ly hôn thì cũng chẳng giống ai: chỉ vì vợ mới về nhà mẹ đẻ mấy lần, lại còn mang một túi bánh chưng mà công ty anh ta phát cho nhân viên dịp Tết Đoan Ngọ về biếu gia đình, vậy là anh ta nổi điên.

Nói cô ấy là kiểu phụ nữ “nuôi anh trai”, không lo cho gia đình chồng.

Cãi vã liên miên, cuối cùng tan vỡ, lại thêm một lần ly hôn.

Mà tôi thì chẳng hề thấy ngạc nhiên chút nào.

Loại người như anh ta, ích kỷ đến tận xương tủy — sống cô đơn cả đời cũng chẳng có gì lạ.