Chương 2 - Cuộc Chiến Giữa Tình Yêu và Thù Hận
4
Văn Đình cùng Phùng Như Yên bắt taxi rời đi.
Tôi lặng lẽ bước về nhà.
Gió lạnh quất vào mặt như từng nhát dao, đau rát từng đợt.
Tôi vừa lạnh, vừa đói, bèn vào bếp nấu một bát mì.
Nước vừa sôi, điện thoại rung lên.
Một video mới được gửi vào group câu lạc bộ.
Trong video, Phùng Như Yên thua trò chơi, cả phòng ồn ào hò reo:
“Uống! Uống đi! Chị Phùng không được nhát nha!”
“Anh Văn, ép chị ấy đi!”
Gương mặt Phùng Như Yên đã lộ rõ vẻ say.
Cô ta vừa cười vừa đẩy Văn Đình, giọng mềm nhũn:
“Em thực sự uống không nổi nữa rồi… Anh nhẫn tâm vậy sao?”
Văn Đình cười khinh miệt, bóp cằm cô ta:
“Thua thì phải chịu.”
Phùng Như Yên còn định nói gì đó, nhưng ly rượu đã kề đến miệng.
Cô ta bị ép ngửa đầu, rượu chảy tràn khỏi khóe môi, chưa kịp nuốt đã sặc đến ho liên tục.
Văn Đình đặt ly lên bàn, vươn tay thô bạo lau vết rượu nơi môi cô ta.
Video dừng tại đó.
Ngay lập tức, nhóm chat bùng nổ.
【Hai người này mà không có gì thì tôi livestream ăn bao cát…】
【Cảm xúc này thật sự bùng nổ…】
【Tôi mặc kệ đạo đức, tôi ship họ trước đã.】
【Cả lũ mê trai mù quáng! Nhìn lại xem đây là group nào đi! Lê Hiểu cũng đang ở đây đó!】
【Trời ơi trời ơi!!!】
Tin nhắn nhanh chóng bị xóa sạch.
Một lúc sau, có người lên tiếng dò xét:
【Anh Văn bảo cô ấy hôm nay không khỏe, chắc chưa xem được đâu nhỉ?】
【Có thấy cũng không sao, ai mà chẳng nói Văn – Yên là cặp đôi hoàn hảo?】
【Nhưng cô ấy đã bên anh Văn bao năm rồi, từ trại trẻ mồ côi đến tận bây giờ, mấy năm anh ấy bị thương, cô ấy cũng chưa từng bỏ cuộc.】
【Nói thì dễ, nhưng giờ anh Văn là quán quân, còn ký được mấy hợp đồng quảng cáo lớn, tiền đồ sáng rỡ. Còn cô ấy thì sao? Giờ còn xứng đứng bên anh ấy nữa không?】
【Tình cảm đâu phải xếp hàng gọi số, ai đến trước thì được ngồi bàn? Tôi thấy thật lòng mà nói, anh Văn xứng đáng có được người tốt hơn.】
Tôi không chịu nổi nữa, tắt màn hình.
Cúi đầu đứng rất lâu.
Rồi đổ bát mì nhũn nhão vào thùng rác.
Tôi mở danh bạ, tìm đến một cái tên quen thuộc.
【Tôi đồng ý lời mời làm trị liệu viên của anh.】
5
Khi nằm xuống giường, cơn đau từng đợt kéo đến, âm ỉ và dai dẳng.
Tôi chưa từng nghĩ Văn Đình sẽ phản bội mình.
Chúng tôi quen nhau mười tám năm, cùng lớn lên trong trại trẻ mồ côi.
Tôi là trẻ không cha mẹ, còn anh là đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi.
Trại trẻ khi đó, vật chất thiếu thốn trăm bề.
Tôi khi đó còn nhỏ, người lại gầy yếu, chẳng giành được thứ gì với ai.
Nhưng tôi cũng có cách sinh tồn của riêng mình.
Văn Đình là người đánh nhau giỏi nhất trong trại trẻ.
Tôi luôn đi theo sau anh, đợi anh đánh người ta khóc rồi len lén nhặt lại ít đồ ăn, ít bánh kẹo rơi vãi.
Anh không để ý tới tôi, tôi cũng không quấy rầy anh.
Có một lần, mấy đứa lớn hợp sức bao vây anh, anh bị đánh một trận thê thảm.
Khi lồm cồm bò dậy, động phải vết thương khiến gương mặt tuấn tú nhăn lại vì đau.
Tôi nghĩ, mình đã nhận được quá nhiều từ anh, cũng nên đáp lại một chút.
Thế là tôi lén vào văn phòng viện trưởng, trộm một nắm băng cá nhân đủ màu sắc, để ở đầu giường anh.
Hôm sau, vào giờ ăn trưa, có một đứa lớn cướp mất quả trứng trong bát tôi, còn tiện tay dội cả bát canh nóng lên đầu tôi.
Tôi cố kìm nước mắt, toàn thân ướt sũng, chỉ còn lại cơm trắng để gặm.
Chưa đến một phút sau, thằng kia đã bị đánh đến nỗi lăn ra đất, gào khóc như bị lóc da.
Người đánh nó là Văn Đình.
Anh kéo tôi ra một góc, nhét cho tôi một bát cơm.
Trong bát không chỉ có trứng, còn có cả một cái đùi gà.
Tôi nhìn bàn tay anh dính máu, dán băng cá nhân do tôi lấy trộm, rồi òa khóc như một đứa ngốc.
Đó là lần đầu tiên tôi được ăn đùi gà, chỉ thấy… mặn chát.
Và chính từ chiếc đùi gà ấy, tôi và Văn Đình trở thành người thân duy nhất của nhau.
Năm tôi mười tuổi, một cặp vợ chồng ăn mặc sang trọng đến trại trẻ.
Cô giáo gọi tôi ra, nói:
“Đây là cơ hội để con thay đổi vận mệnh.”
Tôi được đưa đi tắm rửa, mặc đồ mới, đứng trước cổng trại như một chú chó con chờ được chọn mang đi.
Trời xám xịt, gió lớn đến đáng sợ.
Văn Đình đứng sau đám đông, nhìn tôi bước lên chiếc xe hơi bóng loáng, đột nhiên giơ tay đấm mạnh vào tường, đốt ngón tay máu chảy ròng ròng.
Cô giáo mắng anh bị điên, nói anh ghen tỵ, rồi bảo người đến kéo anh đi.
Anh chẳng nói gì, chỉ nhìn tôi đầy căm giận.
Tôi chợt nhớ lại… mẹ anh cũng từng vứt anh ở cổng trại như vậy.
Hôm ấy, anh khóc to, ôm chặt lấy người phụ nữ không chịu buông.
Nhưng bà ta chỉ lạnh lùng gỡ tay anh ra khỏi váy mình, lên xe bỏ đi, không ngoảnh đầu lại.
Trong gương chiếu hậu, cánh cổng trại trẻ ngày một xa dần.
Tôi vừa khóc vừa hét lên:
“Dừng xe! Dừng lại!!”
Tôi lao xuống xe, chạy ngược lại, mặc kệ còi xe, bị ngã hai lần trên đường.
Cuối cùng tôi tìm thấy anh ở góc sân sau.
Anh co người thành một cục, đầu vùi giữa hai đầu gối.
Tôi nhào đến ôm chầm lấy anh:
“Em không đi đâu! Em không đi nữa!
Em sẽ không bỏ rơi anh như mẹ anh đâu!”
Anh khẽ đáp, giọng nghèn nghẹn:
“…Xạo.”
Tôi giơ tay lên, từng chữ một thề thốt:
“Thật mà! Dù sau này anh không cần em nữa, em cũng sẽ không bao giờ bỏ anh!”
Cuối cùng, anh ngẩng đầu lên, sống mũi đỏ ửng, trong mắt là ánh sáng lấp lánh vỡ vụn:
“Em sẽ hối hận đấy.”
Tôi lắc đầu thật mạnh:
“Không đâu!”
….
Nước mắt cuối cùng cũng không cầm được nữa, ào ào tuôn rơi.
Văn Đình… là vì lời hứa năm xưa quá nặng, hay là vì em yêu anh quá nhiều.
Nên anh mới tin chắc như vậy.
Cho rằng dù anh đối xử với em thế nào, em cũng sẽ không buông tay, đúng không?
6
Trong cơn mê man, có đôi môi lạnh lẽo khẽ chạm lên má tôi, mang đi giọt lệ chưa khô.
“Tiểu Tiểu…”
Là giọng của Văn Đình.
Tôi khóc nức nở, vừa đẩy vừa đấm anh.
“Tránh ra… tôi không cần anh nữa, tôi hối hận rồi…”
Anh cưỡng ép giữ chặt tôi lại, bế thẳng lên:
“Em đang sốt, anh đưa em đến bệnh viện.”
Tôi không nhớ rõ mình bị nhét vào xe như thế nào, đầu óc như bị nước sôi đổ vào, nóng rát và choáng váng.
Lúc tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường bệnh.
Bên cạnh giường treo một chai truyền nước biển, dòng dung dịch lạnh lẽo chảy chầm chậm qua ống kim vào người tôi.
Tôi gắng gượng ngồi dậy.
Trong phòng bệnh trống vắng, chỉ có một ly nước ấm đặt ở đầu giường.
Tôi cầm lấy, nhấp một ngụm — nhiệt độ vừa vặn.
Cổ họng nghẹn lại, lòng chua xót vô cùng.
Tại sao chứ?
Tại sao có thể vừa làm tổn thương tôi, lại vừa đối xử tốt với tôi?
Ngoài ban công truyền đến tiếng nói chuyện nhỏ.
“Làm sao mà bị vậy?”
“Trật chân, chụp phim rồi, không nghiêm trọng.”
Giọng nói quen thuộc khiến cả người tôi lạnh toát.
Tôi vén chăn xuống giường, từng bước tiến về phía ban công.
Kim truyền bị kéo tuột khỏi tay, máu lập tức trào ra thành giọt.
Nhưng tôi chẳng cảm thấy đau chút nào.
Cửa ban công khép hờ, tôi đứng sau cánh cửa, thấy dưới ánh đèn vàng mờ, Phùng Như Yên đang ngồi trên ghế.
Văn Đình ngồi xổm trước mặt cô ta, cởi giày cao gót, để lộ cổ chân đang sưng đỏ.
Tay anh vừa chạm vào, Phùng Như Yên đã khẽ “á” lên một tiếng:
“Đau.”
Văn Đình lạnh giọng:
“Đi đứng không biết nhìn đường à?”
Nhưng động tác thì dịu dàng hơn hẳn.
Mùi thuốc xịt xương tràn ngập trong không khí.
Anh đỡ lấy chân cô ta, xoa bóp thật nhẹ.
Phùng Như Yên nhìn anh, khóe miệng dần cong lên.
Cô ta vươn chân, đạp lên ngực Văn Đình:
“Còn không phải tại anh sao…
“Chuốc người ta say rồi bỏ đi luôn.”
Văn Đình giữ lấy bàn chân đang làm loạn, ánh mắt thoáng lạnh, xen chút cảnh cáo:
“Tiểu Tiểu còn đang ở trong phòng.”
Cô ta đưa mắt lả lơi:
“Cô ấy ngủ rồi mà.”
Ánh mắt Văn Đình tối lại, nhìn cô ta thật lâu.
Cuối cùng anh chỉ thả tay, đứng dậy ném lọ thuốc cho cô ta:
“Cô nên đi đi.”
Phùng Như Yên không đón, lọ thuốc rơi xuống đất, vang lên một tiếng giòn tan.
Sắc mặt cô ta khựng lại trong chốc lát, rồi lại làm nũng:
“Vậy anh cõng em xuống đi.”
“Anh phải ở lại với Tiểu Tiểu.”
Nụ cười trên gương mặt cô ta tắt hẳn, cắn môi, giọng đầy uất ức:
“…Cô ấy chỉ sốt thôi, mà anh đã đau lòng đến mức đó sao?
“Thế còn em thì sao?”
Văn Đình mặt lạnh như băng:
“Phùng Như Yên, đừng được đằng chân lân đằng đầu nữa. Cô cũng xứng để so với cô ấy sao?”
Cô ta sững người, đôi mắt lập tức đỏ hoe.
Đột ngột bật dậy, vung túi xách ném thẳng vào người Văn Đình:
“Tôi được đằng chân lân đằng đầu? Văn Đình, anh bây giờ còn dám diễn vai si tình cái gì hả?!”
“Lần đầu tiên anh gặp tôi ở sàn đấu ngầm, ánh mắt anh như muốn lột sạch tôi ra ấy, ưm—”
“Cút ra ngoài!”
Văn Đình gầm lên giận dữ, bịt miệng cô ta lại rồi ném thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Cô ta loạng choạng đập vào tường hành lang, thét lên:
“Văn Đình! Đồ khốn kiếp!”