
Trên đường từ đồn công an về nhà, sau khi được Hạ Tinh Diêu bảo lãnh ra ngoài,
tôi mở miệng nói lời ly hôn.
“Dư Huyên, em làm loạn cũng phải có giới hạn chứ.”
Tôi nhìn anh ta đang chăm chú lái xe, bất giác bật cười.
“Em đã suy nghĩ kỹ rồi.”
“Hạ Tinh Diêu,” tôi quay đầu, ánh mắt dứt khoát, “mình giải thoát cho nhau đi.”
Chiếc Maserati dừng lại bên đường.
Không khí trong xe lạnh đến cực điểm.
“Lý do.”
Hạ Tinh Diêu nắm chặt vô lăng, giọng lạnh như đóng băng.
“Cho anh một lý do, lần này em lại làm trò gì nữa?”
Tôi nhìn anh ta, bỗng thấy chuyện này thật nhàm chán.
Bình luận