Chương 3 - Cuộc Chiến Giữa Thư Ký Và Giám Đốc

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi tức muốn chết: “Anh phải bảo anh ta xin lỗi mới đúng!”

Anh sửa lại: 【Lâm Mặc Vũ, anh phải xin lỗi tôi! Không thì chuyện này chưa xong đâu!】

Được rồi, tính ra cũng chỉ có “tính khí nhỏ xíu” như vậy.

Tôi thật sự không thể nhìn nổi nữa, liền giật lấy điện thoại của anh, gửi luôn:

【Khuyên ai đó nên tự biết vị trí của mình, đừng có sủa bậy. Giải tán!】

4

Câu nói “Giám đốc Lâm là đồ nhu nhược”, “Thư ký của anh ta gặp ai cũng chửi” lan khắp công ty.

Nhưng sau vụ này, địa vị của tôi ở phòng tổng giám đốc lên vùn vụt, Lâm Mặc Ngôn hận không thể tôn tôi lên bàn thờ mà thờ.

Tôi xem phim ngắn mà không cần đeo tai nghe, cứ bật loa ngoài thoải mái, thỉnh thoảng anh ấy còn ghé lại cùng xem với tôi, xem xong còn nhỏ giọng bình luận: “Phim này cũng chẳng ngược cho lắm ha!”

Đến giờ trà chiều, anh ấy gọi mỗi loại bánh nhỏ cao cấp một phần. Tôi ăn ngán rồi, anh liền pha trà Long Tỉnh giá sáu con số cho tôi giải ngấy.

Xin nghỉ thì phê duyệt thoải mái, lương thì chưa bao giờ bị cắt xén.

Tôi thậm chí còn thấy anh ấy đăng tin tuyển dụng trên app tìm việc: 【Vị trí: Trợ lý thư ký】, phần yêu cầu ghi rõ “Biết chia sẻ áp lực với thư ký, ưu tiên biết khẩu nghiệp”.

Ngay cả tài xế Tiểu Vương cũng phải cảm thán: “Tôi chưa từng thấy Giám đốc Lâm đối xử tốt với ai như vậy.”

Tôi trợn mắt: “Giám đốc Lâm mới nhậm chức được mấy ngày chứ mấy?”

“Nhưng tôi làm tài xế cho anh ấy mấy năm rồi.”

“Ồ?”

“Giám đốc Lâm không biết lái xe, từ sau khi thành niên đến giờ đều do tôi đưa đón.”

“Phiền vậy? Sao không tự học?”

“Anh ấy bảo thầy dạy lái ở trường chửi ghê quá, không dám đi.”

Tôi cũng hết nói nổi—không ai nói cho anh ta biết là chỉ cần dúi thêm ít tiền, thầy dạy sẽ dịu dàng ngay à?

Đang tám chuyện rôm rả, giám đốc lên xe, còn mua trà sữa cho cả hai chúng tôi.

“Của Tiểu Vương, ít đá, 50% đường.”

“Của thư ký Tô, đá bình thường, đường bình thường, thêm trân châu khoai môn.”

Nói thật, độ tỉ mỉ của giám đốc Lâm còn hơn cả thư ký.

Còn tôi, lại giống như một “bà chủ” được phục vụ đến tận răng.

Nhưng mà sống trong ngày lành quá lâu, tôi bắt đầu thấy lo—sợ rằng phía trước có một cái “bẫy” to đang chờ tôi.

5

Sợ gì gặp nấy, cái “bẫy” đó đến rất nhanh.

Tên của cái bẫy là Hạ Nhiễm — thanh mai trúc mã của Lâm Mặc Ngôn, lại còn là một tiểu minh tinh hạng mười tám, trước đây tôi từng xem phim cô ta đóng.

Cô ta không chào hỏi ai, cũng chẳng bị tôi ngăn lại, trực tiếp đẩy cửa phòng giám đốc mà lao vào ôm chầm lấy Lâm Mặc Ngôn.

“Anh Mặc Ngôn, dạo này sao anh không tìm em?”

“Anh có xem phim mới em đóng không?”

“Nam chính đóng chung với em có nét giống anh đó, càng xem em càng nhớ anh!”

Lâm Mặc Ngôn vừa né người, vừa đưa ánh mắt cầu cứu về phía tôi.

Tôi tốn bao nhiêu sức lực mới tách được hai người họ ra.

Lâm Mặc Ngôn ghé vào tai tôi thì thầm: “Giờ làm sao đây, thư ký Tô… Đừng làm cô ấy bị thương.”

Không làm bị thương, thì chỉ còn cách “làm cô ta buồn nôn” thôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)