Chương 8 - Cuộc Chiến Giữa Những Người Con Gái
Đến lúc này, bà mới chợt nhớ ra, cuộc sống trước đây của mình thoải mái, ăn sung mặc sướng là nhờ có tôi ở phía sau chống lưng.
Bà bắt đầu điên cuồng gọi điện cho tôi, nhắn tin liên tục, thậm chí còn dò hỏi chỗ làm việc để tìm đến tận nơi.
Nhưng tất cả đều bị bạn thân tôi chặn lại. Tôi đã đi làm năm năm, thế mà bà còn chẳng biết tôi ở thành phố nào.
Cuộc sống trong nhà cuối cùng cũng túng quẫn đến mức chật vật không xoay xở nổi.
Sau gần mười năm không đi làm, mẹ tôi bị áp lực cơm áo buộc phải xin một công việc quét dọn đường phố, lương tháng hơn hai ngàn ba – còn chẳng bằng một nửa số tiền tiêu vặt trước kia của Tô Dao.
Không còn cách nào khác, đi làm thì còn sống được, không đi làm thì chỉ có nước chết đói.
Trong khoảng thời gian ấy, em gái tôi cũng từng quay về tìm mẹ.
Quần áo trên người nó đã thay đổi, đầu tóc rối bời, một đứa con gái lang thang ngoài đường mấy ngày, rốt cuộc phải trải qua những gì thì chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ rõ.
Nhưng mẹ tôi khi ấy chẳng thèm nhìn thấy. Bà chỉ dồn hết tâm trí vào tiền.
Trong mắt bà, việc Tô Dao quay về chỉ đồng nghĩa với việc tiếp tục tiêu xài của bà, thế là lại bị bà mắng chửi rồi xua đuổi:
“Cút! Đồ ranh con, còn mong tao nuôi mày chắc? Chị mày giờ còn biết mang tiền về nhà, không có tiền thì đừng bén mảng quay lại!”
Đấy, hóa ra mẹ tôi đâu phải chỉ yêu thương mỗi em gái mà ghét bỏ tôi.
Thật ra, bà chẳng hề yêu ai cả – bà chỉ yêu chính mình.
Không ngờ, lần đầu tiên tôi trở thành “tấm gương” trong miệng bà, lại rơi đúng vào thời điểm thế này.
Trong đáy mắt Tô Dao thoáng hiện một tia oán độc.
Nó không khóc lóc hay gào thét trước cửa, bởi nó hiểu rõ: dù có làm thế nào thì mẹ cũng không bao giờ mở cửa cho nó vào.
Với sức lực hiện tại của nó, cũng không thể chống lại được người mẹ còn khỏe mạnh.
Tô Dao quay lưng bỏ đi, không ai biết bữa cơm tiếp theo của nó ở đâu, chỗ ngủ tiếp theo là chỗ nào.
Khi bạn thân kể lại cho tôi nghe những chuyện này, ánh mắt cô ấy luôn dõi chặt vào sắc mặt tôi, sợ rằng tôi sẽ lộ ra chút thương xót nào đó.
Thấy tôi chỉ thản nhiên nhấp một ngụm cà phê, khóe môi còn treo nụ cười, bạn thân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu có thể kiên định như vậy thật sự quá tốt rồi. Bọn họ vốn không đáng để cậu bận tâm, tất cả đều là tự mẹ cậu chuốc lấy mà thôi!”
Tôi gật đầu, đồng ý với lời bạn. Từ cái ngày mẹ đuổi tôi ra khỏi nhà, thì nơi ấy và bà ta đã chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi từng nghĩ rằng cả đời này sẽ không còn nghe tin tức gì từ bên đó nữa, dù họ có khốn cùng hay có thể gượng dậy, tôi cũng sẽ chẳng để tâm.
Nhưng nửa tháng sau, bạn thân lại gọi cho tôi một cuộc điện thoại.
“Niên Niên, mẹ cậu chết rồi.”
Tôi sững người, vốn tưởng rằng trong lòng sẽ chẳng còn gợn sóng, nhưng khi nghe tin này, tim tôi vẫn thắt lại, hốc mắt có phần cay xè.
Giọng bạn thân tiếp tục vang lên:
“Bà ta bị con bé vong ân phụ nghĩa Tô Dao dắt hai thằng choai choai tóc vàng vào nhà giữa đêm, dùng dây thừng siết chết ngay tại chỗ.”
“Con nhóc ngu xuẩn ấy còn tưởng rằng mẹ chết rồi thì nó sẽ lấy được quyền sở hữu căn nhà, bán đi để cùng hai thằng kia bỏ trốn.”
“Ba đứa cộng lại chưa tới năm mươi tuổi, làm sao qua mặt được cảnh sát chứ!”
“Hai thằng tóc vàng kia đã đủ tuổi trưởng thành nên vào thẳng tù. Còn Tô Dao thì chắc chắn sẽ bị nhốt vài năm trong trại thiếu niên. Tớ muốn hỏi cậu… có về không?”
Trong điện thoại, giọng bạn đầy do dự. Tôi nghẹn ngào, nhưng vẫn kiên định đáp một chữ:
“Về.”
Tôi quay lại quê nhà, lo liệu tang sự cho mẹ. Về phần căn nhà cũ, đương nhiên thuộc về tôi.
Cảnh sát còn hỏi tôi có muốn đi gặp em gái không, tôi lắc đầu từ chối.
Loại người như nó, chỉ cần gặp lại chắc chắn sẽ quấn lấy tôi. Mà chuyến đi này của tôi, mục đích duy nhất chỉ là căn nhà ấy.
Nhưng tôi cũng không thể sống ở đây, nơi này chưa bao giờ là nhà của tôi, càng không phải quê hương của tôi.
Ba ngày sau, tôi nhanh chóng bán rẻ căn nhà đi. Dù sao cũng từng có người chết, tôi chẳng buồn tính toán giá cả.
Ngồi trên máy bay rời đi, tôi cúi đầu nhìn xuống thành phố bé tí như đàn kiến bên dưới, trong lòng thầm nghĩ: đây sẽ là lần cuối cùng tôi đến nơi này.
Cuộc đời không thể quay đầu, tôi ngẩng mặt nhìn về phía trước, nơi bình minh và ráng đỏ đang rực rỡ chờ đón tôi.
(Hoàn)