Chương 3 - Cuộc Chiến Giữa Những Người Bất Tài

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8

Nghe thấy giọng của Ôn Thừa tướng, Ôn Trạch theo bản năng rụt vai lại.

Ta lập tức cất cao giọng bẩm báo: “Bệ hạ sai tiểu nữ tới đòi mười vạn lượng bạc mua lương thảo, các tướng sĩ đang mòn mỏi chờ đợi đấy ạ. Ôn Thừa tướng là người hiểu lý lẽ, chắc hẳn sẽ không quỵt nợ.”

Ôn Trạch nhíu mày, vô thức gọi: “Cha!”

“Ngươi câm miệng cho ta! Mau cút vào trong ngay, còn thấy chưa đủ mất mặt sao?”

Ôn Thừa tướng đột nhiên xoay người, tát mạnh một cái vào mặt Ôn Trạch.

“Nghịch tử! Ngươi có biết vì ngươi mà ánh mắt Bệ hạ nhìn ta ở buổi triều hôm nay đã khác hẳn rồi không?”

“Nếu không phải bao năm qua vi phụ tận tụy hết lòng, thì giờ người cáo lão về quê đã có thêm ta rồi đấy!”

Lão hít một hơi sâu, khi nhìn sang ta lại đổi sang vẻ mặt hiền hòa: “Hoắc tiểu thư, bạc sẽ được đưa tới ngay. Nghịch tử này bản quan sẽ nghiêm khắc quản giáo, tuyệt đối không để nó qua lại với hạng người như Mộ Dung thị kia nữa.”

“Trước kỳ khoa cử, nó sẽ không được bước ra khỏi cổng viện nửa bước!”

Ta gật đầu, khi quay người rời đi vẫn nghe thấy tiếng cãi bướng của Ôn Trạch và tiếng mắng chửi của Ôn Thừa tướng từ phía sau.

Vị Thừa tướng này xem ra thuận mắt hơn lão tiền nhiệm nhiều.

Những ngày sau đó, trong kinh thành rộ lên không ít lời đồn đại về ta.

Có người nói ta là nữ nhân hung hãn, cũng có người nói hạng nữ lưu như ta mà cũng dám can dự vào chuyện triều chính.

Lời đồn đãi khắp nơi nhưng ta đều để ngoài tai.

Còn về phía Mộ Dung Nguyệt thì mọi chuyện không được suôn sẻ cho lắm.

Ta thật không ngờ, trong khi Cố Cảnh Tu và Ôn Trạch còn lo thân chẳng xong, vậy mà vẫn có kẻ chạy vạy cho nàng ta?

Ba ngày sau, trong buổi thiết triều buổi sớm, Bệ hạ truyền ta vào cung. Trên triều đình, cuộc tranh cãi diễn ra vô cùng nảy lửa.

Vương Ngự sử khẳng khái hùng hồn, nước bọt văng tứ tung khắp điện: “Bệ hạ, Mộ Dung Nguyệt là hậu duệ trung lương, cha nàng vì cứu trợ thiên tai mà hy sinh thân mình. Hạng nữ tử trung liệt như thế, sao có thể vì chút hiểu lầm mà tống vào đại lao?”

“Theo vi thần thấy, con gái Hoắc tướng quân hành sự ngang ngược, hở ra là dùng tư hình, thật là trái với quốc pháp!”

“Huống hồ trong dân gian đã có lời đồn rằng Mộ Dung Nguyệt chỉ là phận nữ lưu, lấy tư cách gì mà tham gia vào việc vận chuyển lương thảo, chuyện này thật không hợp lẽ thường thưa Bệ hạ!”

Ta đứng ngoài điện nghe không sót một chữ.

Vương Ngự sử nổi tiếng là kẻ thanh liêm cổ hủ, một khi đã ngang bướng thì ngay cả Bệ hạ cũng phải đau đầu.

Hộ bộ Thị lang cũng đứng ra: “Thần phụ họa, vả lại số bạc vốn là hai mươi vạn lượng, Ôn gia và Cố gia mỗi nhà mười vạn đã gom đủ từ lâu, hà tất phải làm khó một nữ tử yếu đuối?”

“Mộ Dung Nguyệt vốn không hề hay biết chuyện, việc này thuần túy là tai bay vạ gió. Hoắc tiểu thư công khai hắt nước bẩn vào người khác, hành vi thô bỉ, làm mất đi phong thái quý nữ, thật đáng phạt!”

Bệ hạ im lặng trong giây lát, tình cờ nhìn thấy ta ngoài điện liền vẫy tay: “Hoắc Thiên Thu, đã tới rồi thì vào đi.”

Phía dưới càng thêm ồn ào, Vương Ngự sử phản ứng dữ dội nhất: “Nữ nhân sao có thể bước lên triều đường?!”

Tiếc thay, khi lão còn đang nói thì ta đã cười lạnh một tiếng, sải bước vào điện.

“Vương Thị lang nói sai một câu rồi, chuyện này không phải hiểu lầm. Há có thể vì Mộ Dung Nguyệt là hậu duệ trung lương mà được phép tự ý nhận vàng bạc đổi từ quân nhu sao?”

“Theo lời ngài, cha ta là Hoắc Cương chinh chiến cho triều đình mấy chục năm, bảo vệ bờ cõi, Vương Thị lang dựa vào cái gì mà dám chỉ trích con gái ông ấy ngay giữa buổi triều sớm thế này?!”

Vương Ngự sử tức đến nỗi râu ria run rẩy, nhưng trong mắt Bệ hạ lại thoáng hiện nét cười.

Ta tiếp tục bước tới trước mặt Hộ bộ Thị lang: “Còn về việc Lý Thị lang nói ta thô bỉ, ta không ở Hộ bộ nên không quản được tiền bạc, chỉ có thể dùng sức mọn để tướng sĩ được ăn no mặc ấm.”

“Nếu thô bỉ mà có thể khiến tướng sĩ no bụng, ta thà thô bỉ cả đời, còn hơn hạng người suốt ngày tìm cớ không đưa ra nổi một lạng bạc!”

9

Lý Thị lang tức đến mức suýt hộc máu: “Nói bậy bạ!”

Ta giễu cợt nhìn lão: “Nói bậy chỗ nào? Lý Thị lang nói quốc khố trống rỗng, không đưa ra được tiền, nếu cứ mãi thâm hụt như thế thì giữ cái chức Thị lang Hộ bộ của ngài làm gì?”

“Ngoài ra, nói tới chuyện lời đồn, tình cờ mấy ngày qua ta có điều tra đôi chút.”

“Những ngày qua Hoắc gia điều tra ra tổng cộng có ba mươi tám kẻ tung tin đồn, ba mươi kẻ đã khai nhận, kẻ đứng sau chỉ thị chính là Cố Cảnh Tu và Ôn Trạch. Nếu các vị đại nhân không tin, ta có thể đưa người tới bất cứ lúc nào.”

“Ba kẻ bọn họ cùng Tần Thư Ngạn trộm quân nhu, tội lỗi trên người không cần ta phải nói thêm, chỉ không biết hành động này của Vương Ngự sử và Hộ bộ Thị lang là do ai sai bảo?”

Vương Ngự sử ngây người tại chỗ, khi phản ứng lại liền “bộp” một tiếng quỳ xuống đất: “Bệ hạ, lão thần nhất định không có cấu kết với bọn họ, chẳng qua là vì lòng không đành nên mới mở miệng cầu tình thôi ạ!”

Lý Thị lang nghẹn họng không nói được lời nào.

Ta tiếp tục:

“Càng tình cờ hơn là trong thương đội bù lương ở phương Nam có một quản sự họ Mộ Dung, là biểu thúc xa của Mộ Dung Nguyệt. Số lương thực đáng lẽ phải bù vào đó cho tới nay vẫn chưa gom đủ để gửi tới Bắc Cảnh.”

“Sổ sách ở đây, xin Bệ hạ xem xét. Lương thực không tới, nếu bị địch quốc hay biết e là sẽ xảy ra chiến tranh, mà kẻ có thể làm ra hành động này cực kỳ có khả năng là gian tế địch quốc!”

Cả triều đình bỗng chốc im phăng phắc, ngay cả trên mặt Lý Thị lang cũng không còn giữ nổi vẻ bình tĩnh.

Lão vội vã nói: “Bệ hạ, thần không hề hay biết chuyện đó! Nếu biết nhà Mộ Dung kia làm ra hạng chuyện này, vi thần có chết cũng không dám cầu tình!”

Bệ hạ gấp sổ sách lại, giọng nói lạnh thấu xương: “Vương Ngự sử, Lý Thị lang, các người chưa biết rõ ngọn ngành mà đã dám đứng trên triều đường nói năng xằng bậy sao?!”

“Hoắc Thiên Thu, ngươi cũng giống như cha ngươi, trung can nghĩa đảm. Nay trẫm lệnh cho ngươi toàn quyền điều tra việc này, vụ án lương thảo mất tích rốt cuộc là do ai làm, tra ra được cứ theo tội mưu nghịch mà xử trí!”

Ta sụp người quỳ xuống: “Thần nữ tiếp chỉ.”

10

Trước khi đi, ta có ghé qua đại lao một chuyến.

Mộ Dung Nguyệt không còn vẻ sở sở khả liên thường thấy nữa. Nàng ta ngồi trên đám cỏ khô, đôi mắt tràn đầy lửa giận:

“Hoắc Thiên Thu, ngươi còn muốn thế nào nữa? Ngươi đã đích thân giết chết Thư Ngạn ca ca, giờ ngay cả bọn ta ngươi cũng không định buông tha sao?”

“Huynh ấy đối xử với ngươi tốt như vậy, lại còn là vị hôn phu của ngươi, ngươi không có lấy một chút áy náy sao?”

Ta đứng ngoài cửa lao, nhướng mày: “Giết một kẻ bất trung, ta phải là công thần mới đúng, áy náy từ đâu ra?”

“Mộ Dung Nguyệt, ngươi cũng không cần ở đây giả vờ giả vịt nữa. Biểu thúc của ngươi đã khai rồi, số lương thực đó vì sao các người trì hoãn không vận chuyển tới phương Bắc?”

Mộ Dung Nguyệt nghe vậy biến sắc.

Tất nhiên là ta đang lừa nàng ta rồi.

Người thì chúng ta đã bắt được, nhưng kẻ đó đã cắn nát viên độc dược giấu dưới lưỡi mà tự sát. Thủ đoạn như vậy tuyệt đối không phải của kẻ chỉ muốn tham ô.

Ngược lại, loại độc dược đó rất giống với một loại độc của địch quốc mà cha ta từng nhắc tới. Chuyện này chưa có bằng chứng nên Bệ hạ sẽ không cho phép ta điều tra.

Nhưng ta đã viết thư cho bộ hạ cũ của cha, nhờ ông ấy đi điều tra, chỉ là vẫn cần thêm thời gian.

Mộ Dung Nguyệt nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh: “Biểu thúc gì chứ? Ta không biết ngươi đang nói gì cả.”

“Không biết?” Ta ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn nàng ta, nheo mắt hỏi: “Cha ngươi thực sự là hy sinh trong lúc cứu trợ thiên tai sao?”

Đồng tử của Mộ Dung Nguyệt đột nhiên co rụt lại. Giây tiếp theo, nàng ta giận dữ gào lên: “Ngươi sỉ nhục ta, sỉ nhục Thư Ngạn ca ca cũng đành thôi, giờ đến cả cha ta mà ngươi cũng không tha sao?!”

Ngoài ra, không hỏi thêm được gì nữa.

Sau khi ra ngoài, ta đưa ra một quyết định, đó là đích thân áp tải chuyến lương thảo này ra biên cương.

Ta bẩm báo với Bệ hạ, trong mắt Người lóe lên sự nghiêm túc và tán thưởng: “Trẫm tin tưởng cha ngươi, cũng tin tưởng ngươi.”

“Tuy nhiên chuyện trước đây vẫn chưa điều tra rõ ràng, trẫm đã tìm vài vị đại thần trong triều nhưng họ đều thoái thác không muốn đi, các võ tướng lại đang giữ chức trách quan trọng không tiện rời khỏi.”

“Ngươi chắc chắn muốn đi ngay bây giờ chứ?”

Ta nghiêm túc ngước mắt: “Thần nữ nguyện dốc sức vì Bệ hạ, nghĩa bất dung từ.”

Hồi lâu sau, mắt Bệ hạ thoáng hiện vẻ an lòng.

Người chỉ nói một chữ “Được”, rồi hạ thánh chỉ.

11

Ta dẫn người ra khỏi kinh thành, lương thảo nhanh nhất năm ngày sẽ tới phương Bắc.

Dọc đường khá suôn sẻ, cho tới khi còn hai ngày nữa là tới phương Bắc, Trần Phong – bộ hạ cũ của cha ta – thúc ngựa lại gần, hạ thấp giọng: “Phía trước trên núi có động tĩnh.”

Ta ghìm ngựa, nhìn về phía dãy núi tối thẫm đằng xa: “Bao nhiêu người?”

“Khoảng hai trăm người, thám tử báo rằng ăn mặc trông giống sơn phỉ, nhưng hành động chỉnh tề nhất quán, nghe chừng giống tư binh tử sĩ hơn.”

Ta cười lạnh: “Tới một tên giết một tên, tới một cặp giết một cặp.”

“Trần Phong, ông dẫn người hộ tống xe lương đi đường nhỏ, số còn lại theo ta lên núi.”

“Tiểu thư, quá nguy hiểm! Cô đi hộ tống xe lương đi, để tôi dẫn người lên núi!” Trần Phong không chút suy nghĩ liền từ chối ta.

Ta nghiêm túc nhìn ông ấy: “Ta là thống lĩnh, đây là quân lệnh.”

“Trần thúc, ta biết thúc lo lắng cho ta, nhưng ta là con gái Hoắc gia, định sẵn sẽ không phí hoài đời mình nơi khuê các. Lần này không chỉ vì lương thảo, mà còn vì chính ta nữa.”

Ông ấy hiểu ý nghĩa trong lời nói của ta, đôi mắt dần đỏ hoe nhưng lại dâng lên vẻ kính trọng, rồi dẫn người rời đi.

Nửa canh giờ sau, trên Hắc Phong Lĩnh lửa cháy ngút trời. Đám sơn phỉ đó huấn luyện rất bài bản, tên nào tên nấy thân thủ bất phàm.

Nhưng những người ta mang theo đa phần là thân binh của cha, những lão tướng bước ra từ biển máu.

Ta tay cầm trường kiếm, len lỏi trong đám đông, kiếm quang lướt tới đâu, máu tươi bắn tới đó.

Thủ lĩnh của bọn chúng là một tên mặt sẹo, cầm một đôi đại chùy, sức mạnh phi thường, hắn nhe răng cười nanh ác lao về phía ta: “Trông cũng khá đấy, nếu theo ta thì đã không phải làm hạng việc thô lỗ thế này!”

Đôi đại chùy của hắn giáng xuống, ta nghiêng người né tránh, mũi kiếm chỉ thẳng vào yết hầu hắn mang theo sát ý lạnh lẽo.

Hắn xoay người định tránh, ta vọt tới, hất văng đại chùy bên tay phải của hắn, rồi nhắm thẳng cổ tay đó vặn mạnh. Tiếng xương gãy và tiếng thét thảm cùng lúc vang lên.

Ta chẳng thèm suy nghĩ, làm y hệt bẻ gãy tay trái của hắn, lại cắt đứt gân tay gân chân. Dùng đao cùn hành hạ, không chết được ngay nhưng cực kỳ giày vò.

“Nói, ai phái ngươi tới?”

Tên đó thét thảm ngã xuống đất, nghiến răng không nói, thấy sắc mặt hắn chợt biến đổi.

Trong đầu ta lóe lên một tia sáng, nhớ tới biểu thúc của Mộ Dung Nguyệt, ta nhanh chóng tháo khớp hàm hắn, lấy ra viên độc dược dưới lưỡi, mỉm cười nhạt: “Ồ, muốn tự sát sao? Ta đã đồng ý chưa?”

“Người đâu, giải về, chờ Bệ hạ định đoạt.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)